Có những câu chuyện, dù thời gian trôi qua bao lâu, vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí ta, như những con sóng vỗ về không ngừng vào bờ cát cuộc đời. Và câu chuyện về Tamara Ennis, một phụ nữ với nghị lực phi thường, chính là một hồi ức như thế, một thước phim sinh tồn chân thực hơn cả những gì ta từng xem trên màn ảnh rộng.
Vào cái tháng 8 định mệnh năm 1981 ấy, Tamara, một cô phục vụ bàn 21 tuổi tràn đầy sức sống, cùng ba người bạn thân đã lên thuyền ra khơi gần Ormond Beach, Florida 🏞️.
Ormond Beach, Florida, một cái tên quen thuộc trên bản đồ du lịch nước Mỹ, nơi nắng vàng và biển xanh vẫy gọi.
Một chuyến đi tưởng chừng như bao chuyến đi khác, để tận hưởng nắng vàng và biển xanh. Nhưng rồi, cơn dông bão bất ngờ ập đến, biến tất cả thành một ác mộng chỉ trong chớp mắt. Chiếc thuyền nhỏ lật úp, và bốn con người bỗng chốc lạc lõng giữa đại dương mênh mông, chỉ biết bám víu vào thân thuyền chao đảo.
Đêm ấy, đại dương như một tấm chăn đen khổng lồ, nuốt chửng mọi ánh sáng và hy vọng.
Không thức ăn, không nước uống, họ lênh đênh suốt sáu giờ đồng hồ, cái lạnh thấu xương và nỗi sợ hãi cứ thế bủa vây. Tamara nhớ lại, cảm giác bất lực khi nghe tiếng động cơ tàu nhưng không ai nhìn thấy họ, rồi cái im lặng đáng sợ bao trùm. Cô nhìn thấy Christy, bạn mình, ngồi phía trước, lặng lẽ đến nao lòng. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, Christy đã hình dung ra điều tồi tệ nhất.
Khi bình minh hé rạng, mang theo một tia hy vọng mong manh, Tamara quyết định phải hành động. Bơi vào bờ! Một ý nghĩ điên rồ giữa biển khơi bao la, nhưng đó là cơ hội sống sót duy nhất. Christy, người bơi yếu nhất, cũng đồng ý. Bốn người họ, sau khi trao đổi vài mẹo nhỏ để sinh tồn và thống nhất hướng bơi, dũng cảm lao mình xuống làn nước lạnh lẽo.
Nhưng rồi, chỉ một giờ sau, thảm kịch thực sự ập đến. Tamara bơi phía trước, và rồi cô nghe thấy tiếng Christy la hét thất thanh, gọi Randy cứu. Ban đầu, cô nghĩ bạn mình đang đuối nước. Nhưng không, sự thật còn kinh hoàng hơn thế rất nhiều.
“Tôi thấy cô ấy quẫy đạp dữ dội. Rồi đột ngột bị kéo dựng đứng lên khỏi mặt nước, giống hệt cảnh trong phim Hàm cá mập,” Tamara nghẹn ngào kể lại. “Tôi biết cô ấy đã bị cá mập tấn công.”
Trong khi Randy vẫn nghĩ Christy đuối nước và cố bơi đến, thì chỉ trong tích tắc, Christy lại bị kéo xuống lần nữa và biến mất khỏi mặt nước. “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy, cô ấy xuất hiện trong cảnh tượng úp mặt xuống nước. Tôi biết cô ấy đã chết. Đó là một gương mặt trắng bệch, không còn một giọt máu.” Một khoảnh khắc kinh hoàng, ám ảnh mãi không thể xóa nhòa.
Chưa hết, sau đó, chính Tamara cũng phải đối mặt với thử thách sinh tử. “Tôi cảm thấy có gì đó chạm vào chân mình. Khi nhìn xuống, tôi thấy một con cá mập màu xám to hơn cả người tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Christy lại hiện lên. Nhưng thay vì gục ngã, Tamara đã tự nhủ: “Không thể để bản thân chết như thế.” Cô tự huyễn hoặc mình là một phần của đại dương, một loài cá, và tiếp tục bơi ngửa để thoát thân.
Sau hơn 7 tiếng đồng hồ vật lộn với sóng gió và nỗi sợ hãi tột cùng, trong trạng thái kiệt sức, cháy nắng nghiêm trọng và cả ảo giác, Tamara cuối cùng đã bơi được vào gần bờ và được một nhân viên cứu hộ phát hiện. Randy và Daniel cũng may mắn được cứu sống sau đó, nhưng Christy thì mãi mãi nằm lại giữa đại dương xanh thẳm.
Trải nghiệm kinh hoàng ấy đã thay đổi cuộc đời Tamara mãi mãi. Cô chọn làm việc trên các con tàu ở Bahamas, như một cách để đối mặt và vượt qua sang chấn tâm lý. “Tôi đến giờ vẫn không dám xuống nước khi trời tối,” cô chia sẻ. “Nhưng việc sống sót sau chuyện đó cho tôi một góc nhìn hoàn toàn khác về cuộc sống. Lúc ấy, tôi không cho phép mình được chết và tự nhủ chỉ cần sống thêm được một phút hay vài tiếng. Tôi chỉ nghĩ đến gia đình, đến tương lai, và không để những suy nghĩ tiêu cực kéo mình xuống.” 🌸
Câu chuyện của Tamara Ennis không chỉ là một lời nhắc nhở về sự dữ dội của đại dương, mà còn là một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh phi thường của ý chí con người khi đối mặt với sinh tử. Đôi khi, chính những khoảnh khắc tưởng chừng như tận cùng tuyệt vọng lại là lúc ta nhận ra giá trị đích thực của sự sống và khả năng kiên cường tiềm ẩn trong chính mình. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc, bởi mỗi ngày được sống đều là một phép màu. ✨