Một chiều vàng óng ả của Huế, nắng len lỏi qua từng tán cây cổ thụ, nhuộm vàng cả con đường. Trong khoảnh khắc ấy, lòng mình bỗng dưng bâng khuâng lạ. Ai đã từng xem “Mắt Biếc” hẳn sẽ hiểu cái cảm giác này, cái cảm giác muốn tìm về một nơi chốn chứa đầy hoài niệm, nơi mà những câu chuyện tình đầu, những ước mơ thanh xuân đã từng nảy nở.
Và hôm nay, mình cùng hai người bạn thân, những cựu sinh viên của Trường Đại học Sư phạm Huế – hay còn gọi là ngôi trường Trung học Kiểu Mẫu Huế trong ký ức của nhiều người – đã cùng nhau trở lại.
Bước chân qua cánh cổng quen thuộc, từng làn gió nhẹ mang theo hương lá và mùi thời gian. Ngôi trường đón chúng mình bằng vẻ trầm mặc, rêu phong mà vẫn rất đỗi thân thương.
Nhìn những dãy nhà cổ kính, hàng cây xanh rì đã chứng kiến bao thế hệ học trò, lòng mình như thể quay ngược về những năm tháng vô tư lự. Hai đứa bạn mình cứ tíu tít chỉ trỏ, “Ê, góc này ngày xưa tụi mình hay ngồi học bài đó!”, “Còn cái sân này là nơi diễn ra mấy buổi văn nghệ hoành tráng nè!”. Những câu chuyện cứ thế ùa về, trong tiếng cười giòn tan và cả những ánh mắt mơ màng, xa xăm. 🏞️
Mình đi chậm rãi, chạm tay vào bức tường cũ kỹ, cảm nhận từng vết tích của thời gian. Trường không chỉ là một kiến trúc, mà là cả một bảo tàng ký ức sống động.
Từ hành lang dài hun hút, phòng học ngập nắng, đến những bậc cầu thang quen thuộc, tất cả đều kể lại câu chuyện về một thời thanh xuân tươi đẹp. Dù không phải cựu học sinh, mình vẫn cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc mà các bạn mình dành cho nơi đây. Một không gian vừa cổ điển, vừa lãng mạn, đúng như những thước phim “Mắt Biếc” đã khắc họa.
Về tips nhỏ xíu khi ghé thăm, ngôi trường là một phần của Đại học Sư phạm Huế, một không gian mở nên bạn có thể ghé thăm và cảm nhận bầu không khí nơi đây. Mình nghĩ, thời điểm đẹp nhất có lẽ là vào những chiều nắng dịu hoặc sáng sớm, khi trường vẫn còn yên bình, để bạn có thể thong thả dạo bước và chụp vài tấm ảnh thật đẹp mà không làm ảnh hưởng đến các bạn sinh viên đang học tập nhé.
Huế lúc nào cũng có nét duyên dáng riêng, nhưng có lẽ những góc nhỏ hoài niệm như thế này lại càng làm người ta muốn dừng chân lâu hơn.
Rời đi khi ánh hoàng hôn dần buông, ngôi trường lại chìm trong vẻ đẹp lãng mạn, tĩnh lặng. Để lại sau lưng là những tiếng cười, những câu chuyện cũ và một cảm giác thật nhẹ nhõm, bâng khuâng.
Ngôi trường “Mắt Biếc” không chỉ là điểm đến trong phim, mà còn là một phần ký ức của bao người, và giờ đây, cũng là một trải nghiệm đáng nhớ của mình. Nếu bạn yêu Huế, yêu những câu chuyện hoài niệm, đừng quên ghé thăm nơi này nhé. Mình tin rằng bạn cũng sẽ tìm thấy một phần thanh xuân của mình ở đó. ❤️