Nội dung bài viết
Cực đông Việt Nam chính xác là ở đâu?
Việt Nam là mảnh đất hình chữ S với các mũi Cực ở bốn hướng: Cực Bắc tại Lũng Cú Hà Giang, Cực Nam tại Mũi Cà Mau, Cực Tây tại A Pa Chải xã Sín Thầu Lai Châu, và Cực Đông tại Mũi Đôi Vạn Thạnh Khánh Hòa.
Các Cực của Tổ Quốc mang một ý nghĩa nhất định. Nó không đơn thuần là một điểm du lịch, nó còn mang ý nghĩa tinh thần lớn lao. Nếu bạn đã chinh phục được 4 cực thì chắc hẳn bạn đã vượt qua được chính mình, thỏa mãn niềm đam mê chinh phục. Bài Viết dưới đây sẽ chia sẻ kinh nghiệm Chinh Phục Cực Đông, nguồn được tổng hợp từ nhiều bài khác nhau.
Đi đến Cực Đông như thế nào
Về cơ bản bạn phải di chuyển đến Nha Trang theo nhiều cách khác nhau, do bạn chọn. Bạn có thể đi máy bay, đi xe máy, hay xe khách, hoặc tầu hỏa. Tiếp đó bạn sẽ phải trải qua một quãng đường đi bộ để có thể đến được Cực Đông.
Từ Sài Gòn bạn có thể đi xe khách tới Nha Trang. Nên chọn các hãng xe sau: The Sinh Tourist, Phương Trang. Và một số hãng xe khác… Từ Hà Nội bạn có thể đi xe Hoàng Long, The Sinh Tourist, Camel. Chi tiết mời xem qua bài Xe Giường Nằm đi các tỉnh.
Khi bạn đến Nha Trang bạn sẽ phải thuê xe máy để tới Đầm Môn, cách đó khoảng 50km. (từ Nha Trang đi về phía Hà Nội, cách Nha Trang khoảng 20 km rẽ phải bạn sẽ tới Đầm Môn). Và để có chỉ dẫn chi tiết hơn về cách đi, mình xin trích lời hướng dẫn của bạn Quycoctu (trong diễn đàn Phuot).
“Từ Cảng cá, sò Đầm Môn gửi đồ tại nhà chú Mười Hái, rồi quay ngược lại đường chính, chạy chừng 800m sẽ thấy có đường nhỏ bên phải rẽ vào chạy chừng 500m sẽ thấy bên phải là đường nhựa lớn đang làm. Bỏ đường này, nhìn thẳng phía trước sẽ thấy có đường đất nhỏ chạy thẳng đường đó (hoặc hỏi đường đi trạm biên phòng bờ biển, coi chừng lộn trạm 358). Chạy thẳng đường này men theo bờ biển (cảnh đẹp như thiên đường) sẽ đến trạm biên phòng (1). Khoảng cách 3.5km.
Gửi xe trạm biên phòng (phải khéo nói không là không được cho đi đâu), bắt đầu cứ men theo bờ biển nhảy gềnh đá mà đi. Đoạn đường này khoảng 1.7km. Sẽ đến Bãi Cỏ Ống – Trạm gác của công ty Yến sào Khánh Hòa (2) (khúc này phải ngoại giao khéo léo vì khu vực này do công ty Yến sào quản lý, họ có quyền không cho bạn đi tiếp), hỏi các anh đường đi tiếp, vì phải đi đường rừng. Theo như hướng dẫn thì từ trạm gác đi ngược lại xuống bãi cát gần đó, rồi có đường nhỏ đi ngược lên rừng, sau đó đi trong rừng chừng 1 km hướng ra biển sẽ đến thung lũng (Q) (nếu không thấy là lạc đường), đi xuống thung lũng và bắt đầu tiếp tục men đường biển nhảy gềnh đi tiếp.
Men theo đường biển chừng 1 km sẽ đến Mũi Đuối (3), gọi là Mũi Đuối vì đến đây quá đuối khả năng các bạn đi dễ bỏ cuộc ở đây. Tại đây sẽ thấy 1 cổng bằng đá và 1 vách đá cao như tòa nhà 3 tầng hướng ra biển, nghỉ mệt ăn uống ở đây chuẩn bị cho đoạn đường đến Mũi Đôi. Lúc này sẽ nhìn thấy Mũi Đôi ở phía xa và thấy đảo Hòn Đầu.
-Nghỉ xong nhảy gềnh đi tiếp đến Bãi San hô (4). Khoảng cách chừng 800m. Nhưng không đơn giản nhé, phải đi men theo đường rừng phía trên vì vách đá một số chỗ cao và không vượt qua được.
Đến Bãi San hô xong thì không đi thẳng theo đường biển đến Mũi Đôi được, phải băng ngược qua hướng bên kia rồi đi vòng lại. Khoảng cách chừng 800m nhưng khúc này dễ đi.
Qua khúc này bắt đầu cực hình thật sự, đá rất lớn, cứ men theo bờ đá mà đi, đến khi thấy một cái miếu nhỏ là biết đúng đường, qua cái miếu sẽ thấy có 1 chiếc thuyền lớn neo thường xuyên ở đó, lúc này sẽ thấy hết đường đi, đừng sợ, cứ đi thẳng đến vách đá nhìn qua bên trái sẽ thấy một khe sâu, cứ đi thẳng đến cuối sẽ thấy có một khe nhỏ chui ngược lên trên. Qua được khe này là biết địa ngục thế nào. Chú ý chổ này kiến lửa cực nhiều và còn có một tổ ong nữa, cẫn hận đừng để động, nó mà bể thì tin chắc là không có đường nào để chạy.
Xem thêm Kinh Nghiệm Du Lịch Nha Trang
Mọi người chú ý là từ đây chỉ có đường tiến tới chứ không thể lui được. Không còn đường biển phải đi đường rừng. Cây gai rất rất dày, phải bò sát đất để chui qua, cứ ngó chổ nào cao nhất thì bò lên, tìm những tảng đá lớn để leo lên quan sát. Từ trên đỉnh nhìn xuống sẽ thấy Mũi Đôi bên tay phải, Tiếp tục bò sát đất men sát vách đá để leo ngược xuống. Đi hết rừng cây sẽ thấy 1 vách đá cao khoảng 25m. Chổ này cao nhưng dễ đi leo xuống là tới bãi đá. Tới đây là thành công. Mũi Đôi nằm ngày bên cạnh bước vài bước là tới. 😀
Thời gian dự kiến đi thành công, nếu cứ đi đều đặn liên tục (có nghì), sức nam, không gấp thì 7g sáng khởi hành từ Đầm Môn đến 4g sẽ tối Mũi Đôi. Nhờ dặn tàu ghe ra đón chứ không thể nào về kịp cũng như không đủ sức (mình tính theo sức của mình: leo Fan đi về đường Trạm Tôn 2 ngày, leo Apachai 7g sáng thì 1g về lại đồn biên phòng). Tại Mũi Đôi có sóng điện thoại.
Thuê thuyền: anh Vương (cảng sò Đầm Môn):0977185567. Anh Nở (cảng sò Đầm Môn): đến nơi hỏi lại.
Lưu ý
Việc đi thuyền đến Cực đông là chẳng đặng đừng vì đây là khu vực nhiều đá ngầm, thuyền không thể cập bờ và bạn không thể tự hào đứng tại cực đông mà ngắm nhìn tổ quốc.
Đường bộ đến cực đông tuyệt đẹp với vô số những gềnh đá, từ nhỏ đến lớn đến khổng lồ. Có lúc bạn nhảy chuyền trên những tảng đá lớn, có lúc phải lách mình chui qua những khe đá rất hẹp. Bạn sẽ sững sờ với những vách đá cao hàng chục mét, những tảng đá lớn bằng tòa nhà 2,3 tầng.
Và cuối cùng là sự trải nghiệm vượt qua chính mình, hành trình dài sẽ làm bạn kiệt sức rất nhanh, cái nắng gắt của miền trung, sự khó khăn của địa hình, lúc lội nước, lúc trèo đá, lúc băng rừng. Khi khát khô cổ không còn một giọt nước, phải tìm hốc nước đầy lăng quăng để uống và còn nhiều thử thách khác nữa. Tất cả những điều đó đủ để bạn tự hào khi đặt chân đến cực đông tổ quốc.
Chuẩn bị
Người dẫn đường: Bạn rất khó hoàn thành chuyến đi nếu không có người dẫn đường. Đến Đầm Môn bạn hỏi đường vào làng Xuân Đừng, hỏi gặp anh Vương (0977185567) hoặc Tèo (không có điện thoại). Tèo là người hiếm hoi biết đường đi Cực đông. Anh Vương sẽ giúp bạn liên lạc với Tèo và thuê thuyền nếu bạn cần.
Phương tiện: Có xe máy là tốt nhất, vừa tiện ngắm cảnh vừa đỡ đoạn đường dài từ Đầm Môn đến Trạm biên phòng.
Trang phục cá nhân: Phải có nón rộng vành vì nắng rất gắt (tốt nhất là nón lá), nếu cần bịt mặt thì không nên dùng khẩu trang vì sẽ ngợp, nên dùng khăn rộng để quấn. Bao tay có gai bám đá, giày có gai, đế mềm bám đá tốt. Quần áo rộng rãi để khi nhảy gềnh không bị vướng, nhưng không rộng quá bất tiện khi chui rừng vì gai nhiều. Nên mặc quần jean, áo thun mỏng, có áo khoác ngoài. Balo nếu có đeo phải có đai thắt chặt vào người vì khi nhảy gềnh lỡ vướng bị giật ngược là tiêu đời.
Máy móc: Điện thoại có sóng chập chờn tùy chổ, chỉ Viettel là có hy vọng thôi. Máy ảnh khi đeo phải cẩn thận vì nhảy gềnh dễ va vào đá, tốt nhất khi nhảy thì trùm trong áo khoác. Nhắc kỹ là máy rất dễ va vào đá.
Chuẩn bị khác: Đem theo càng nhiều nước càng tốt (nếu có thể vác được) vì chắc chắn sẽ thiếu nước. Dọc đường chú ý mấy hốc sâu có thể có nước mưa đọng lại, mua theo viên sát khuẩn cho vào là uống được. Đem theo ít đồ ăn nhẹ, đừng nghĩ như đi picnic mang nhiều không vác nỗi đâu.
Lưu trú tại Cực Đông
- Đầm Môn, Nhà nghỉ Hải Hà (058) 3507474 – 0912273018. Cực kỳ nhiệt tình. Phòng sạch sẽ đủ tiện nghi máy lạnh. Giá 100k/2 người/đêm.
- Dẫn đường: Anh Tèo, hỏi anh Vương cách liên lạc. tiền công tùy đàm phán nhưng dưới 500k chắc sẽ không đi. Nhưng đi rồi mới thấy 500k chẳng đáng vào đâu.
- Gửi đồ: Nếu không thuê phòng trọ có thể gửi đồ nhà chú Mười Hái, ngay cảng cá Đầm Môn.
HÌNH ẢNH CHỈ DẪN
Chuyến Chinh Phục Cực Đông của Giang Trần 2012
Theo lời bạn Hợt thì Hà Nội lạnh teo …nên quyết tâm rời bỏ Hà Nội mà đi đến chỗ ấm hơn để hưởng thụ nắng và gió. Thế rồi nắng thật, gió thật và bonus thêm cả … mưa nữa. Cũng nhờ vậy mà chuyến đi càng tăng thêm phần thi vị. Bản thân mình thì cũng chả hám cái trò trekking đâu, dưng cơ mà máu cái điểm cực Đông quá nên cũng đành nhắm mắt đưa chân. Haizzzzz và giờ đưa chân rồi nên ngồi đây ghi ký sự Cực Đông. Việc cần làm đầu tiên trước khi được sung sướng là 24h ngồi tàu mà trên tàu thì chả làm được gì ngoài ăn và ngủ. Dưng lúc đó tinh thần vẫn đang háo hức nên 24h cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Và bài ca muôn thuở của ngành đường sắt là “Tổ công tác trên tàu chúng tôi xin lỗi vì chuyến tàu về ga chậm … 120′ so với giờ dự kiến”…nên đặt chân xuống Tuy Hòa đã là 9h tối. (Đói hoa mắt)
Nhưng dù tàu có chậm, dù mắt có hoa thì cũng phải thực hiện cái công tác quan trọng nhứt của mỗi chuyến đi, nói theo 1 cách hoa mỹ là thưởng thức tinh hoa ẩm thực địa phương. Thế là thực đơn tối đó gồm có món chính 01 bát bánh canh lá hẹ, món phụ gần chục chén bánh bèo núi Nhạn. Sau khi thỏa mãn cái vị giác thì chuyển sang thỏa mãn cái thị giác, phần này để tiết kiệm công sức đi lại thì qua ngắm tháp Nhạn ngay gần quán Bánh Bèo.
Kế hoạch Trekking chinh phục Cực Đông bắt đầu từ 5h sáng với những cái nhìn ngao ngán khi trời cứ mưa 5′ tạnh 10′. Cuối cùng, bất chấp sự thất thường của thời tiết, 2 cái xe cũng kéo nhau lên đường với lỉnh kỉnh đồ đạc (mối đe dọa về sau).
(Mình ko hề lỉnh kỉnh nhé, hé hé)
Như thông lệ, lê la là truyền thống, từ Tuy Hòa theo đường ven biển qua hải đăng Đại Lãnh rùi cảng Vũng Rô, vượt đèo Cả đến ngã ba rẽ vào Đầm Môn, anh em dừng lại tác nghiệp không biết bao nhiêu lần. Chắc trong lúc đó thành viên thứ 4 của đoàn Trekking cực Đông đứng rủa thầm cả đám .
Thời tiết trên đường đi hứa hẹn đầy sự nguy hiểm
Nhưng cảng Vũng Rô vẫn hiện lên với đầy đủ vẻ đẹp vốn có
Sau khi đón chào sự gia nhập của thành viên còn lại, anh em tiến về phía Đầm Môn, trời bắt đầu hửng nắng khiến ai nấy đều hớn hở. Con đường dẫn vào Đầm Môn trải nhựa phẳng lỳ với 2 bên là những cồn cát trắng mênh mang
(Lúc này cảm xúc vẫn dâng trào vì chưa nghĩ đến cảnh tý phải đi bộ băng qua nó:happy:)
Chặng đường trekking chinh phục cực Đông bắt đầu với màn đi bộ xuyên qua những cồn cát khoảng hơn 3km, gần 4km. Mà sao đi đến lúc nhìn thấy bờ biển có cảm giác mình đã đi cả 30km
Không chỉ băng qua cồn cát mà còn băng qua những đầm lầy nhưng… khô queo
Nhìn thấy bờ biển cả đám sung sướng vô ngần mặc dù đó mới chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc hành trình.
Đi hết bờ biển, công cuộc leo qua ghềnh đá bắt đầu. Mặc dù tính theo đường chim bay, khoảng cách từ bãi Na đến điểm mũi Đôi chỉ khoảng 3km nhưng trên thực tế cả đám leo như khỉ cả một buổi chiều mới được gần 3/4 quãng đường.
Hết nhảy trên những tảng đá nhỏ lại leo trên những tảng đá to…
Không những trèo qua những tảng đá mà còn phải chui qua những khe hở nhỏ giữa các tảng đá
Cuối ngày, chỉ cách mũi Đôi 1 quãng hình cánh cung nữa nhưng không thể đi tiếp, chuyến hành trình đành tạm dừng lại. Bóng tối của một ngày mùa đông ập xuống nhanh đến nỗi khi dựng xong cái lều thì xung quanh tối om. Và gió thổi mạnh đến nối cái lều gần như bị hất tung và không có đám lửa nào có thể đốt lên được. Cách duy nhất để có thể giữ cái lều ở nguyên 1 chỗ là tất cả cùng ngồi vào bên trong . Bữa tối diễn ra êm đẹp mà không có sự tranh giành đáng kể nào cho đến khi chai rượu chỉ còn lại 5mm cuối cùng. Tất cả thú vui tao nhã của cuộc đời cũng chỉ đến được có vậy! Vừa nghe tiếng sóng biển đập ầm ầm và gió thổi ù ù bên ngoài cửa lều vừa gặm nhấm cảm giác an toàn của một người ngồi bên trong. Từ từ thưởng thức cái sung sướng của chai rượu đem theo sau khi đã cằn nhằn về sức nặng của nó cả buổi chiều. Và ngồi giữa 3 bạn zai cao, to, đẹp zai âu cũng là 1 cái thú. (Mặc dù mỗi bạn chỉ đc 1 thứ chứ ko có bạn nào đc cả 3 thứ đó). Và như đã nhắc ở trên, cái thi vị lớn nhất ấy là khi gần sáng, nước mưa bắt đầu tìm mọi con đường để chui vào lều và tất cả bắt đầu vật lộn với nhiệm vụ trọng điểm là “vượt lũ”
Mặc dù vậy, khi trời sáng hẳn, anh em vẫn nhớ tới công tác show hàng
Ngày thứ 2 của cuộc hành trình, háo hức lắm, lại vẫn háo hức vì đã gần lắm rồi, nhìn thấy mũi Đôi rồi kia mà. Nhưng đó mới là đoạn đường khó khăn nhất cần phải vượt qua. Từ sáng đến trưa tìm đủ mọi cách vượt qua những bức tường đá đó ấy vậy mà vẫn cách đích khoảng 15m theo đường chim bay. Dù hơi chim kú nhưng cứ AQ nghĩ rằng 15m thôi mà, cũng là đích nên đời lại thấy đẹp hơn.
Và đây Mũi Đôi Cực Đông Việt Nam
Quãng đường về lại là một kiểu trải nghiệm mà theo cá nhân mình có thể nói là khá rùng rợn và cũng không ít nguy hiểm hơn lúc đi là mấy. Nhưng dù sao cũng vẫn là đường về sau một chuyến đi nên cần phải tung tăng.
Chuyến chinh phục cực Đông của 4 đứa kết thúc bằng một nồi lẩu mực nghi ngút khói ở Đại Lãnh mặc kệ việc quần áo vẫn ướt lướt thướt lột và đến lúc đó thì không còn thời gian dành cho ảnh nữa rùi … vì quá đói!