Giữa thời mà người ta vẫn còn tranh cãi liệu Trái Đất có hình tròn hay không, khi mà hầu hết mọi người chẳng mấy khi dám bước chân ra khỏi ngưỡng cửa nhà mình, thì có một tâm hồn phiêu du đã dám thách thức mọi giới hạn. Đó là Thomas Coryat – người đàn ông Anh mà hậu thế đã ưu ái gọi là “blogger du lịch đầu tiên” trong lịch sử. Đọc câu nói của ông mà tôi cứ ngẩn ngơ: “Trong tất cả thú vui trên đời, du lịch là điều ngọt ngào và thú vị nhất”. Nghe đã thấy thấm thía lắm rồi!

Ông Thomas, sinh ra trong một gia đình mục sư giản dị, lại mang trong mình hai món quà quý giá: năng khiếu ngôn ngữ và một trí tò mò không đáy với mọi ngóc ngách trên thế giới này. Chuyến đi nước ngoài đầu tiên của ông vào năm 1608 đã đưa ông băng qua châu Âu. Từ chiếc đồng hồ khổng lồ ở Strasbourg đến những khu phố nhộn nhịp ở Venice, ông đều muốn khám phá đến tận cùng. Một tâm hồn rực lửa khao khát phiêu lưu, phải không các bạn?

Bạn biết không, du hành thời ấy đâu có dễ dàng như bây giờ. Chẳng có khách sạn tiện nghi, Thomas thường phải ngủ nhờ trong những chuồng ngựa. Có lần, ông còn bị một nông dân người Đức rượt đuổi chỉ vì… lỡ tay hái vài chùm nho trong vườn. Những câu chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại tô điểm thêm cho hành trình của ông, khiến nó thêm phần sống động và gần gũi. Nghe mà thấy vừa thương vừa buồn cười ông ghê!

Trên đường đi, ông đối mặt với đủ thứ trở ngại: lũ lụt làm kẹt đường, những đợt kiểm tra y tế gắt gao chẳng khác gì quy định thời dịch bệnh năm 2020 (cập nhật thông tin y tế). Bản đồ thì hiếm hoi, đường sá chẳng có biển chỉ dẫn nhiều thứ tiếng đâu. Để đi từ nơi này đến nơi khác, Thomas và những lữ khách cùng thời phải dựa hoàn toàn vào việc hỏi đường người lạ, trò chuyện không ngừng để hiểu về vùng đất phía trước. Du lịch thế kỷ 17, theo lời một giáo sư lịch sử, là một hoạt động mang tính cộng đồng cao, phải dựa vào nhau mà đi. Đúng là “đi một ngày đàng, học một sàng khôn” và còn phải “dựa nhau mà sống” nữa chứ! 🏞️
Dù đã từng học ở Oxford và làm việc cho Hoàng tử Henry, giới quý tộc thời ấy lại chẳng mấy coi trọng ông. Nhưng lạ thay, các nhà sử học âm nhạc lại tri ân Thomas vô cùng. Bởi chính ông đã ghi chép lại một cách sống động “trường phái âm nhạc Venice” – một trong những trào lưu tiên phong của châu Âu. Những mô tả về buổi hòa nhạc với dàn hợp xướng và nhạc cụ đa âm tại nhà thờ San Rocco của ông, đến giờ vẫn được xem là bản “video” quý giá nhất còn sót lại! Thật đáng nể đúng không?

Ông còn có những thói quen thật dễ thương, ví dụ như lúc nào cũng mang theo chiếc nĩa của người Italia. Đó không chỉ là cách để giữ tay sạch sẽ, mà còn là một cái cớ tuyệt vời để bắt chuyện với những người xa lạ trên bàn ăn. À, và bạn có tin không, Thomas cũng chính là người đầu tiên đưa những chiếc ô vào Anh Quốc đấy! Học theo cách người Italia dùng ô che nắng, ông nghĩ nó sẽ rất phù hợp với khí hậu sương mù xứ mình. Một “influencer” từ thế kỷ 17 là đây chứ đâu!
Sau thành công của cuốn sách đầu tiên, năm 1612, Thomas lại một lần nữa lên đường cho chuyến đi định mệnh cuộc đời. Ông băng qua Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ, Ba Tư rồi cuối cùng là Ấn Độ. Hàng nghìn cây số đi bộ, ông sống nhờ lòng tốt của người lạ, chi tiêu cực kỳ dè sẻn, chỉ một xu mỗi ngày. Dù kiệt sức và khổ sở, Thomas vẫn cần mẫn ghi chép lại mọi điều mắt thấy tai nghe. Tiếc thay, nhiều bản thảo đã thất lạc theo thời gian… Cảm giác như đọc một cuốn tiểu thuyết vậy, mà là tiểu thuyết đời thực! 💔

Tháng 12 năm 1617, trên đất Ấn, Thomas Coryat đã mãi mãi ra đi vì căn bệnh kiết lỵ. Một kết thúc đầy bi tráng cho một cuộc đời phiêu lưu không ngừng nghỉ. Gần 300 năm sau, Tony Wheeler – người đồng sáng lập tạp chí du lịch Lonely Planet – đã tình cờ đọc được tên Thomas trong một cuốn hướng dẫn cũ, và rồi sau đó, anh đã dành cả hành trình để tìm lại ngôi mộ của “phượt thủ đầu tiên của thế giới” tại Surat, Ấn Độ. Dù không còn tấm bia khắc tên, nhưng niềm tin và sự tri ân của Tony đã tìm thấy một “Ngôi mộ Tom Coryat” trên bản đồ cổ. Quả là một câu chuyện nối liền lịch sử và hiện tại, phải không các bạn?

Thomas Coryat, có lẽ không được đặt ngang hàng với Marco Polo, nhưng ông là một người đặc biệt. Giữa thời đại mà du hành còn bị ghẻ lạnh, ông đã đi ngược lại mọi quy tắc, để lại cho chúng ta khát vọng về “niềm mãn nguyện không thể diễn tả”. Đó là những điều luôn nằm trong tầm tay của mỗi chúng ta, chỉ cần có lòng ham học hỏi, dám chịu vất vả và mở lòng đón nhận những điều bất ngờ. Một câu chuyện thật đẹp về sự dũng cảm và khao khát khám phá, phải không cả nhà? 🌍🧡 Hãy thử một lần “xách ba lô lên và đi” như Thomas Coryat nhé!