Có những nơi bạn chỉ cần nghe tên thôi, tâm hồn đã thấy xao xuyến. Với tôi, Shangri-La chính là miền đất ấy – cái tên vang vọng của một vùng đất bất tử, nơi tôi biết mình phải đến dù chỉ một lần trong đời. Và rồi, chỉ vài ngày trước Tết Nguyên Đán, một quyết định táo bạo đã đưa tôi đến Vân Nam, Trung Quốc, mở ra một hành trình độc hành đầy cảm xúc và những bất ngờ không tưởng.
Chuyến đi gấp rút này bắt đầu bằng việc làm visa qua công ty dịch vụ, tốn 2.100.000 VNĐ và mất khoảng 5 ngày. Tôi cũng tậu ngay một chiếc sim 10G với giá 350.000 VNĐ, nghĩ bụng là đủ xài. Ai ngờ, mọi chuyện không đơn giản như thế…
Ngày đầu tiên, từ Hà Nội, tôi chọn chuyến tàu đêm từ Côn Minh thẳng tiến Lệ Giang (21h30 – 08h00 sáng hôm sau) để tiết kiệm thời gian và trải nghiệm cảm giác tàu đêm. Ngồi trên tàu, ngắm nhìn cảnh vật trôi qua trong màn đêm, lòng cứ nôn nao chờ đón những điều phía trước.
Sáng hôm sau, Lệ Giang chào đón tôi bằng một chút lạnh se của phố cổ. Từ ga tàu, một chuyến taxi 33 tệ đưa tôi đến gần lối vào. À mà nhớ nhé, phố cổ Lệ Giang không cho xe vào đâu, đường đá trơn trượt và dốc lắm, nên hãy chọn phòng trọ gần đường chính một chút để khỏi… hỏng vali nha! Sáng tôi lang thang quanh phố cổ ở gần đó, buổi chiều dạo loanh quanh thành phố và ghé vào những khu chợ địa phương. Tôi thích nhất là cảm giác được hòa mình vào nhịp sống chân thực và hương vị văn hóa đậm đà nơi đây. Khám phá phố cổ chậm rãi và thưởng thức đồ ăn xung quanh mất trọn một ngày đấy.
Buổi tối, sau khi dạo quanh đủ ngóc ngách, tôi thăm Mộc Phủ (vé 88 tệ) rồi tìm đến một quán cafe kiểu pub nhỏ xinh ngay trong phố cổ. Quán này đặc biệt lắm, dành cho những người hướng nội như tôi, vừa đủ riêng tư để nhâm nhi ly cafe thơm lừng (chủ quán dễ thương đến mức có thể mời bạn thử miễn phí nhiều loại luôn đó!), vừa đủ chill để ngắm nhìn phố cổ Lệ Giang về đêm. Một buổi tối thật trọn vẹn và êm đềm 🌸.
Ngày thứ ba là một cuộc phiêu lưu thực sự lên Núi Tuyết Ngọc Long. Thực lòng mà nói, tôi không thích đi tour hay dậy quá sớm, nên quyết định tự mình bắt xe bus 101 (15 tệ/chiều) từ 7h sáng. Mục tiêu lớn nhất của tôi khi đến Lệ Giang là được xem show “Ấn Tượng Lệ Giang” huyền thoại. Ngày đầu tiên không mua được vé, nên lần này, tôi đã bất chấp cả cái lạnh và độ cao để đánh cược mua vé ngay tại núi (vé 288 tệ, diễn lúc 11h và 13h30). Chặng đường lên núi thật sự là một thử thách. Một mình giữa đỉnh núi cao rất lạnh, gió rít, cảm giác khó thở ập đến. Các bạn đi một mình nhớ chuẩn bị bình oxy (15 tệ/bình) và cân nhắc kỹ nhé! Vé tham quan núi là 100 tệ, cáp treo 120 tệ, bus đi Valley Moon 20 tệ và vé bus lên núi khứ hồi 30 tệ.
Nhưng tất cả đều xứng đáng khi tôi được chiêm ngưỡng show “Ấn Tượng Lệ Giang”. Dù giá vé hơi đắt và chỉ diễn ra 1 tiếng ngoài trời, nhưng phải nói đó là một trải nghiệm đỉnh cao của nghệ thuật, một màn trình diễn hoành tráng và đầy cảm xúc, thật sự đáng đồng tiền bát gạo! Sau khi rời Ngọc Long, tôi vội vã về phố cổ để kịp chuyến tàu đi Shangri-La (17h30 – 18h47, mất khoảng 1h30). Chuyến tàu ngắn ngủi đưa tôi đến một thế giới hoàn toàn khác. Buổi tối đầu tiên ở Shangri-La, nhiệt độ đã giảm xuống -7 độ C. Tôi dạo quanh phố cổ Độc Khắc Tông (Dukezong) dưới ánh trăng, rồi ghé vào một quán lẩu bò Yak ấm cúng. Món lẩu này ngon bá cháy luôn, giá 100 tệ/người mà chất lượng thì khỏi phải bàn, nhất định phải thử nha! 🍜
Những ngày tiếp theo ở Shangri-La thật sự là những ngày sống trong mơ. Tôi lang thang khắp phố cổ, thăm Thành cổ Ánh Trăng, Bảo tàng Quân đội và Bảo tàng về người Tạng để tìm hiểu sâu hơn về văn hóa và tín ngưỡng Phật giáo Mật Tông độc đáo nơi đây. Điểm nhấn của chuyến đi này chắc chắn là Tu viện Tùng Tán Lâm (Songzanlin). Từ phố cổ, một chuyến taxi 16 tệ đưa tôi đến chốn bình yên này (vé 75 tệ). Tu viện nằm ở độ cao 3300-3500m, nên tôi đã thủ sẵn bình oxy và đi đôi giày thoải mái nhất. Hôm đó trời chỉ 5 độ C nhưng nắng ấm, không quá lạnh như tôi tưởng tượng, chỉ cần mặc đồ ấm nhưng nhẹ nhàng là ổn. Cả ngày hôm đó, tôi đắm chìm trong vẻ đẹp uy nghi, cổ kính và không gian thanh tịnh của tu viện. Mỗi góc nhỏ, mỗi bức tượng, mỗi lá cờ phướn đều kể một câu chuyện riêng, khiến tôi không muốn rời đi chút nào, dành hết 4-5 tiếng đồng hồ ở đây.
Sau tu viện, tôi còn ghé Công viên Quốc gia Potatso (vé 258 tệ, taxi khoảng 50 tệ/chiều) và Hồ Napahai cùng thảo nguyên (taxi 30 tệ/chiều). Tôi đi vào mùa đông nên thảo nguyên không xanh mướt như mùa hè, không có cỏ nhưng cái cảm giác cưỡi ngựa (170 tệ/người) và bắn cung (30 tệ/20 tiêu) giữa không gian bao la, nhìn ngắm những ngọn núi tuyết xa xa thật sự rất vui và đáng nhớ 🏞️. Nếu có dịp trở lại, tôi sẽ chọn mùa hè để cảm nhận hết vẻ đẹp của nơi này.
Ngày thứ tám, tôi lên chuyến tàu từ Shangri-La về Côn Minh (07h20 – 12h30). Mặc dù đã đặt phòng ở Côn Minh, nhưng cảm giác muốn về Hà Nội ngay lập tức lại thôi thúc mạnh mẽ hơn, và thế là tôi kết thúc hành trình tự túc một mình, hẹn Côn Minh và Đại Lý vào một dịp khác.
Để chuyến đi đến Vân Nam của bạn thật suôn sẻ, tôi có vài lưu ý nhỏ muốn chia sẻ:
Ngôn ngữ: Đây là điều quan trọng nhất! Người dân Trung Quốc, từ già đến trẻ, gần như KHÔNG AI nói tiếng Anh. Hãy chuẩn bị sẵn các ứng dụng dịch thuật như Translate.com (phiên bản của Trung Quốc) thay vì Google Translate. Tôi đã gặp không ít khó khăn vì điều này, chỉ duy nhất một vị giáo sư ở Shangri-La có thể giao tiếp tiếng Anh với tôi.
Internet và Tiền mặt: Đây là HAI YẾU TỐ SỐNG CÒN! Các ứng dụng quốc tế đều bị chặn. Bạn phải tải Baidu Maps (bản đồ tiếng Trung), Translate.com, Trip.com (đặt vé), Alipay và WeChat (thanh toán, liên lạc, đặt tàu/xe). Sim du lịch của tôi hết dữ liệu chỉ sau 3 ngày, và việc mua sim mới cho người nước ngoài ở Trung Quốc cực kỳ khó khăn (may mắn được chủ homestay giúp đỡ). Tưởng tượng bạn lạc giữa đường, không mạng, không tiền mặt, không ai hiểu mình nói gì… Đó là trải nghiệm kinh hoàng nhất của tôi từ 5h sáng đến 13h trưa mới mua được sim. Luôn có tiền mặt dự phòng nhé, vì không phải ai cũng dùng Alipay.
Sức khỏe: Bạn sẽ đi bộ rất nhiều, nên hãy rèn luyện sức khỏe. Đặc biệt ở Shangri-La, độ cao và cái lạnh dễ gây phản ứng cao nguyên (tức ngực, khó thở, mất ngủ, xịt mũi). Mua bình oxy dự phòng là điều cần thiết. Một kinh nghiệm xương máu là KHÔNG NÊN TẮM NƯỚC QUÁ NÓNG ngay khi vừa đến nơi có độ cao lớn. Tôi đã bị mệt cả đêm và ngày hôm sau vì điều này.
Trang phục: Mang đồ nhẹ nhưng đủ ấm, kem chống nắng và dưỡng ẩm là bạn thân của làn da bạn đấy!
Bản đồ: Baidu Maps hoàn toàn bằng tiếng Trung và tôi thì mù đường, nên ngày nào cũng lạc bộ hàng tiếng đồng hồ. Vậy nên, chỗ nào có thể bắt taxi tôi sẽ đi taxi thôi!
An toàn và con người: Trước khi đi, tôi cũng nghe nhiều tin đồn về việc Trung Quốc không an toàn. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại! Cảnh sát rất nhiều, số điện thoại công khai, camera lắp đặt khắp nơi. Vali tôi để trên tàu vất một chỗ rồi ngồi chỗ khác cũng không bị mất. Người dân dù không biết tiếng nhưng cực kỳ thân thiện và nhiệt tình giúp đỡ, đặc biệt không hề có chuyện nói thách giá cả. Chuyến đi này đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận về đất nước và con người Trung Quốc. Một kinh nghiệm nhỏ của tôi là kết bạn WeChat với cảnh sát địa phương, rất nhiệt tình và hữu ích khi cần giúp đỡ, hoặc đơn giản là để thông báo gián tiếp về hành trình của mình.
Có những chuyến đi không chỉ là khám phá cảnh đẹp, mà còn là hành trình khám phá chính mình. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác một mình lang thang nơi tu viện, đi theo karma đến những làng xung quanh, ngắm nhìn cả đàn kền kền bay lượn trên núi hay dòng sông tĩnh lặng nơi người dân thường làm thiên táng hoặc thủy táng. Là khi đôi chân chạm đất, không cần vội vã để ngắm nghía từng chi tiết nhỏ bé, để cảm nhận rõ hơn những điều lạ lẫm, những điều mình yêu thích một cách thoải mái.
Có những lúc tôi thấy mình như một “người đàn bà lực điền” kéo chiếc vali 40kg chạy hụt hơi lên tàu, hay những buổi tối ngồi chill một mình bên ly cafe ở Lệ Giang, trả lời câu hỏi “Sao đi một mình vậy?” bằng một nụ cười và câu nói ngắn gọn “Tao thích!”. Chuyến đi này cũng dạy tôi cách đối diện với bất trắc, nỗi sợ hãi. Dù có những sóng gió, nhưng tôi lại thấy bản thân mình bình tĩnh đến lạ, bình tĩnh đến độ những người ngoài nhìn vào còn hỏi “Tại sao mày bình tĩnh thế, cô gái?”.
Và rồi, ở Shangri-La, vào 3h sáng, tôi đã cùng hai cha con người Đức tình cờ gặp nhau, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Một bầu trời thật đẹp, thật lung linh một cách bình dị nhất. Sau này, tôi sẽ kể cho những người thân yêu về bầu trời ấy, và có lẽ, sẽ rủ họ cùng ngắm sao. Nếu có một nơi nào đó đang thôi thúc bạn, hãy mạnh dạn lên đường. Chắc chắn nơi đó sẽ có những câu chuyện dành riêng cho bạn, và cả những người đồng hành đã đợi bạn từ rất lâu rồi. Bởi lẽ, du lịch thú vị chính là ở chỗ: Chúng ta không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo cả!