Độc giả Trịnh Hằng, ngoài 40 tuổi, Hà Nội, có chuyến đi Italy trong gần hai tuần dịp Tết vừa qua. Chị chia sẻ trải nghiệm tại Milan và món bánh pizza atisô độc đáo.
Pizza đã quá phổ biến trên thế giới và được coi là một món ăn không thể bỏ qua khi tới Italy. Vì thế, ngay trong buổi chiều đầu tiên đến Milan – thành phố công nghiệp với mức sống đắt đỏ hàng đầu Italy, chúng tôi tới Motta, nhà hàng mở cửa từ năm 1928.
Motta nằm ngay cửa vào Galleria Vittorio Emanuele II – khu mua sắm lâu đời nhất Italy và là địa chỉ nổi bật ở Milan. Cách đó vài bước chân là nhà thờ Duomo di Milano, trái tim của Milan, nơi hàng triệu khách du lịch check in mỗi năm. Đối diện Motta là một loạt cửa hàng thời trang xa xỉ. Thực khách ngồi trong quán thưởng thức pizza có thể nhìn ngắm những tín đồ thời trang sành điệu đi dạo qua các cửa hàng Rolex, Saint Laurent, Prada, Armani, Dolce Gabbana hay Versace.
Ở vị trí đắt giá như thế, nhưng thực đơn của nhà hàng lại có giá dễ chịu. Cũng như nhiều nhà hàng khác ở Italy, menu được bày ngay vỉa hè để thực khách có thể tham khảo trước khi quyết định có vào hay không. Sau vài phút lật giở menu, chúng tôi quyết định thử ngay, bởi nhà hàng lâu năm ở Italy không phải hiếm, nhưng nhà hàng có mức giá hợp lý thì không nhiều. Tại Motta, đa số các món có giá chỉ khoảng 13-20 euro (325.000-500.000 đồng), mức giá có thể gọi là bình dân.
Ở đất nước đón trên dưới 70 triệu khách du lịch mỗi năm, việc chiều khách mọi lúc mọi nơi được đặt lên trên hết, không theo giờ giấc. Lúc chúng tôi đến là 16h nhưng nhà hàng vẫn rất đông, quản lý đứng ở cửa niềm nở hỏi có phải chúng tôi ăn trưa không, dù cho lúc đó đã qua giờ ăn trưa từ lâu và cũng chưa đến giờ ăn tối.
Không gian nhà hàng nhỏ nhưng rất sạch sẽ, ấm cúng, đầy màu sắc. Toàn bộ vách ngăn nhìn ra phố đều là kính trong suốt, tạo cảm giác liên thông với con phố đi bộ náo nhiệt bên ngoài, khiến thực khách có cảm giác như đang sống trong không khí náo nhiệt ngày đêm của Milan.
Bữa ăn của chúng tôi gồm một suất pizza và một suất lasagna (mì lát mỏng, xếp nhiều lớp, được đút lò). Người bạn đồng hành cùng tôi chọn món pizza Quattro Stagioni (pizza bốn mùa) vì thành phần rất lạ: cà chua, nấm champignon, jambon và atisô. Chúng tôi bảo nhau, không lẽ mình đọc nhầm, loại hoa quen thuộc ở Việt Nam chỉ thấy dùng để làm trà thanh nhiệt, lẽ nào lại có thể dùng làm pizza? Vì tò mò, chúng tôi vẫn quyết định thử vì nghĩ rằng món đầu tiên trong menu pizza của nhà hàng lâu năm này ắt hẳn độc đáo.
Pizza trên thực đơn không ghi kích cỡ, nên chúng tôi nghĩ mỗi chiếc chắc đủ cho một người ăn. Khi người phục vụ mang ra món ăn này, chúng tôi khá ngạc nhiên vì đó là một chiếc bánh hình chữ nhật, không phải hình tròn như các loại pizza phổ biến khác, kích thước khá lớn, 40×23 cm, cùng với lớp nhân rất dày, nhiều jambon, nấm và ôliu xanh.
Đặc biệt, hoa atiso được cắt thành những miếng vừa ăn, phủ lên bề mặt bánh. Chúng tôi nếm thử miếng đầu tiên và bất ngờ, atisô mềm, thơm, có vị chua dễ chịu, giống như măng chua của Việt Nam nhưng vị thanh nhẹ, tinh tế hơn nhiều. Đây là nguyên liệu lý tưởng để cân bằng cho tổng thể các thành phần của món pizza, vốn khá nhiều tinh bột và đạm, dễ tạo cảm giác khô, ngán. Có lẽ, do khách gọi nhà hàng mới nướng nên bánh rất giòn thơm mà không hề khô, nấm cũng chín tới, không bị chảy nước làm bánh bị mềm.
Để khai vị, nhà hàng mời khách bánh mì và tráng miệng là món bánh ngọt truyền thống của Motta. Khách hàng cũng có thể chọn thêm trong số hàng chục loại bánh ngọt làm từ phomai, chocolate và hoa quả, giá chỉ vài euro một phần.
Bữa ăn hôm ấy của chúng tôi là 43 euro (khoảng 1,07 triệu đồng). Với hơn 500.000 đồng một người để thưởng thức pizza truyền thống từ nhà hàng gần một thế kỷ ở trung tâm Milan, đây là một trải nghiệm đáng giá.
Trịnh Hằng