Khép lại những ngày tháng đầy duyên dáng ở Kỳ Xuân, trong lòng tôi vẫn còn vương vấn chút tiếc nuối bùi ngùi. Nhưng hành trình thì vẫn tiếp diễn, Khang và Chen lại lên đường, nạp đầy năng lượng cho chiếc xe và hít một hơi thật sâu, thẳng tiến về phía trước. Tôi cứ đinh ninh con đường lớn này sẽ dẫn ra QL1, thế mà…
Chúng tôi băng qua cây cầu lớn Cửa Nhượng dưới cái nắng trưa chang chang. Gió mát lùa qua tai, khung cảnh hai bên rộng lớn và yên bình khiến cả hai đứa quên cả việc nhìn bản đồ. Đến khi qua khỏi cầu, chợt vỡ lẽ mình đi ngược hướng! Vậy là lại thêm một lần nữa, chúng tôi qua lại cây cầu ấy.
Phải mất một hồi loay hoay dò tìm trên những con đường làng nhỏ, men theo những cánh đồng lúa đang trổ bông ngát hương, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy đường quốc lộ. Lúc này đã quá đầu giờ chiều, tính ra là đã đi chệch hướng gần nửa ngày trời. Thôi thì đành phải tăng tốc để kịp đến Quảng Bình thôi!
Quãng đường đi thật sự là một bản hòa tấu của nhiều cung bậc cảm xúc. Có khi là những khu dân cư đông đúc, nhộn nhịp, rồi lại đột ngột chuyển mình sang những đoạn đường hẻo lánh, chỉ có hàng cây mảnh khảnh không đủ sức che nổi cái nắng gay gắt miền Trung. Lại có những nơi trống hoác, xe xúc cỡ lớn đang khoét sâu vào chân núi, để lại những mảng đất đá trơ trọi… Cái bụng thì đói meo mà mắt thì no căng bởi bao nhiêu cảnh sắc.
Nhiều lúc nhìn bản đồ thấy gần biển là tự dưng cái sự háo hức, tò mò lại trỗi dậy. Những câu chuyện về Vũng Áng, Đèo Ngang hay những làng ven biển không tên cứ thế cuốn chúng tôi đi, quên cả mệt mỏi mà tiến nhanh hơn về điểm đích.
“Xe khách và nỗi sợ hãi chực chờ…”
Vũng Áng trong những câu chuyện tôi nghe và ngoài đời thực không khác nhau là mấy. Đó vẫn là một làng chài nhỏ ven biển, với những ngôi nhà thờ to lớn, mới xây dựng, mang sắc vàng nhạt uy nghi như đang ôm trọn cả một vùng giáo dân rộng lớn. Đoạn dốc thoải dẫn xuống biển thật khô khốc và đầy bụi, bởi những mỏ khai thác đá dọc đường. Và cũng chính nơi đây, suýt chút nữa hành trình Khang và Chen đã xảy ra chuyện lớn.
Chúng tôi vừa dừng lại để bật camera hành trình, muốn lưu giữ lại vài khoảnh khắc đẹp của vùng đất này, thì hai chiếc xe khách, một cam một xanh, lừ lừ xuất hiện. Việc xe khách, xe tải lớn chạy trên quốc lộ là điều bình thường, nhưng đôi khi họ cũng là một nỗi sợ hãi với những người đi xe máy như chúng tôi. Xe của Khang và Chen vừa qua đoạn dốc, ngoặt rẽ theo con đường men biển, một bên là làng chài, một bên là vách núi, bất ngờ chiếc xe khách màu cam vượt lên. Chưa kịp hết hồn thì chiếc xe khách màu xanh tiếp tục lách lên, ép sát xe chúng tôi với tốc độ kinh hoàng. May mắn thay, tay lái của Chen thật vững vàng, chúng tôi đã an toàn vượt qua khoảnh khắc thót tim đó. Từ giờ phải thật bình tĩnh và cẩn thận hơn rất nhiều!
Thoáng chốc, chúng tôi đã tới Đèo Ngang. Giống như Đèo Hải Vân, một dãy núi lớn chạy thẳng ra biển chắn ngang đường đi. Có hai lựa chọn: leo đèo để ngắm mênh mông biển trời (nhưng đường dài và khó hơn), hoặc đi hầm để tiết kiệm sức và thời gian. Khang và Chen chọn đi hầm. Đường dẫn vào hầm đi qua một cây cầu lớn, rồi ngọn núi cao sừng sững với những mảng xanh bao phủ hiện ra, cảm giác như chuẩn bị chui vào bụng một con quái vật khổng lồ vậy. Lần đầu đi hầm, luồng không khí mát lạnh làm dịu hẳn cái oi nóng bên ngoài. Càng vào sâu, ánh sáng như ngọn đèn dầu tắt lịm, tối om, dù có bật đèn pha thì đôi mắt cũng chưa kịp làm quen. Nhưng cũng nhanh như lúc bóng tối ập đến, ánh sáng chói lòa lại bất ngờ phả thẳng vào mặt, dữ dội không kém. Qua được bên này hầm là đã đến đất Quảng Bình rồi! 🏞️
Hành trình luôn được lập ra nhưng cũng luôn bị thay đổi. Tạm nghỉ chân dưới mái hiên một ngôi nhà ven đường, chúng tôi xem thời gian, suy tính lại lịch trình. Hai lộ trình lúc này là đi thẳng về Phong Nha, hoặc đi thêm tầm mười cây số nữa đến Bãi Nhảy. Vốn muốn đi khám phá, rồi tính xuống nghỉ lát, sau đó đi một đường khác để về Phong Nha. Dù thời gian đã bắt đầu về chiều muộn, chúng tôi quyết định sẽ đi đến Bãi Nhảy với những hình ảnh rất đẹp đang hiện lên trong đầu.
Con đường đi dường như chiều lòng chúng tôi, đường rộng và khá dễ đi, hai bên có nhà cửa, dân cư sinh sống nên xe chạy ở đây với tốc độ vừa phải hơn nhiều. Tuy nhiên, thời gian thì không chiều lòng ai, chạy một quãng khá xa mà chưa tới, trong khi trời lại về chiều nhanh như thoi dệt. Nhưng kế hoạch đã chốt, cứ thế mà đi thôi!
Trước mặt lại là một con dốc cao sừng sững hiện lên. Theo chỉ dẫn là phải vượt con dốc này, còn theo bảng chỉ dẫn thì đã tới nơi. Chúng tôi liền phi vào bãi biển, bên ngoài có cái biển to đùng “Bãi Tắm Đá Nhảy”. Nhưng than ôi, một lần nữa chúng tôi lại thất vọng! Đây là một bãi biển kinh doanh, và khi nhìn xuống biển còn chán hơn nữa. Không thấy mặt biển xanh trong, không thấy bãi đá như những tấm ảnh tôi từng xem. Mà thời gian cứ thúc giục, Khang và Chen không thể nán lại lâu hơn để ngó nghiêng.
Chúng tôi quay trở lại con dốc, với một hy vọng đi hết con dốc sẽ thấy những khung cảnh kỳ vĩ hiện ra. Con dốc khá cao, nên khi vừa vượt qua, tất cả khung cảnh phía dưới hiện ra đẹp tựa như những món đồ chơi nho nhỏ. Nhưng dù tìm mỏi mắt cũng không thấy Bãi Đá Nhảy đâu. Đành vậy, chúng tôi phải phi nhanh về Phong Nha để kịp trời tối muộn.
Từ đây vào đến đó khoảng hơn hai mươi cây số, đường đi ngoằn ngoèo băng qua những con đường làng. Đường mòn dần về chiều, bóng nắng hoàng hôn ẩn hiện qua rặng cây lớn và những ngọn núi, quả đồi ngày một hiện rõ hơn. Đường làng nên có đoạn khá xấu, còn có đoạn đang làm dở dang, bụi mù mịt. Hay có những lúc đi xuyên qua những ngọn đồi trồng thông, keo vắng lặng, chỉ một tia nắng lách được qua tán cây rậm rạp cũng đủ giúp chúng tôi thêm tự tin. Chúng tôi cũng chưa biết rõ hay hình dung được nhiều về nơi sắp đến, chỉ biết mô tả là một ngôi nhà nhỏ, và một quả đồi phía sau để làm quán cafe. Vậy nên sự ngóng chờ và con đường mòn hun hút không hồi kết cứ kéo dài mãi trong sự sốt ruột và lo lắng, liệu tối nay có về kịp và sẽ ở đâu… 🌸
Những suy nghĩ miên man đó đã không làm chúng tôi nhớ gì đến cái bụng trống rỗng, chẳng có gì ngoài nước. Thỉnh thoảng trên đường đi, vài ba ngôi nhà sáng đèn làm chúng tôi an tâm hơn. Rồi con đường lớn cũng hiện ra, và ngay khi vừa rẽ tới đường chính, chúng tôi đã gặp một đoàn tàu đi ngang qua. Con tàu không chỉ ngăn chúng tôi đi tiếp mà còn rất nhiều người dân quanh đây, cảm giác ấm áp và an tâm vì dù có lỡ đường thì chúng tôi vẫn có thể tìm được ngôi nhà nào đó ven đường để xin ở nhờ qua đêm nay.
Bản đồ chỉ còn không quá xa. Cứ men theo đường lớn, đường nhỏ rồi lại ra đường chính, một hồi loanh quanh chúng tôi đến đường mòn Hồ Chí Minh, cách điểm đến vài trăm mét thôi, giờ háo hức vô cùng! Theo lời chỉ dẫn, cứ đến Phong Nha tìm quán cafe East Hill, một địa chỉ quen thuộc của dân du lịch là sẽ tới. Tấm bảng nhỏ đã suýt làm chúng tôi bỏ qua. Rẽ xuống một đường làng nhỏ có hai nhánh, chúng tôi chọn hướng bên trái. Xuôi xuống một chút thấy xa xa ngôi nhà dân bình lặng và không thấy gì thêm nên nghĩ rằng đi nhầm hướng rồi, đành vòng trở ra, đi lối bên phải. Và cũng nhanh như ánh hoàng hôn của một ngày dài, bạn chủ nhà từ đâu gọi với lại chúng tôi. Vậy là chúng tôi giờ mới đúng là đã đi nhầm đường. Chính ngôi nhà bình dị cuối con đường bên trái đó mới chính là East Hill (Đồi Đông). Chúng tôi đã vừa kịp tới nơi khi ánh nắng vừa kịp tắt. ☀️
“Câu chuyện dựng lều trên Đồi Đông và những trải nghiệm khác lạ tại Phong Nha”
Như đứa con đứa cháu xa nhà mới về, bác gái đang bận làm đồ cho khách cũng tạm dừng lại chào đón chúng tôi bằng nụ cười thật hiền hậu. Bỏ balo xuống, tôi hít trọn một hơi tràn lồng ngực tại vùng đất mới lạ này. Nào hương vị của núi rừng, đồng ruộng, khói bếp và tình cảm mọi người dành cho thật ấm áp… Tất cả hòa quyện tạo nên một cảm giác an yên khó tả. Chúng tôi bắt chuyện với mọi người trong gia đình, làm quen thật dễ dàng, nhất là với mấy đứa trẻ con hiếu động. Vừa đến lúc bữa cơm, dù chúng tôi có báo trước sẽ tới nhưng cũng hơi ngại. Bác gái giục chúng tôi mau đi tắm rồi vào ăn cơm với mọi người cho vui, chúng tôi cứ vậy răm rắp nghe theo.
Bữa cơm đúng nghĩa bao lâu mong ước của Khang và Chen, có cơm có rau và được ăn cùng cả gia đình đầm ấm như vậy. Ngoài ra bác còn chuẩn bị thêm mấy con cá sông, cá suối tươi ngon nữa chứ. Trong câu chuyện lúc ăn cơm, mọi người chia sẻ về những món ăn giản dị, con cá được bắt ở suối, ở hồ, rau được trồng trong vườn nhà, và có loại rau chỉ có ở đây. Lúa gạo, cây trái quanh năm ngày tháng trồng ngoài đồng ruộng không bao giờ thiếu… Vốn muốn tìm hiểu về ẩm thực các vùng miền, Khang không ngần ngại tận dụng cơ hội này, tìm hiểu hết các loại rau, các thành phần trong món canh mà sao ăn cơm thấy ngon hơn nhiều như thế! 🍜
Bữa cơm chiều kết thúc cũng là lúc chúng tôi lo chỗ nghỉ tối nay. Dù đã báo trước sẽ ngủ lều nhưng ở đâu thì chưa biết… To be continued…
Phần tiếp theo chúng tôi sẽ gửi tới vào ngày tới với vô vàn hình ảnh đẹp của Sông Son, rừng núi Phong Nha, Hồ Đồng Suôn, hoàng hôn trên Đồi Đông…!!