Có những cái tên, chỉ cần nhắc đến thôi là đã thấy một nỗi rợn người len lỏi. “Nutty Putty” – một hang động ở Utah, Mỹ, đối với tôi, giờ đây không còn chỉ là địa danh dành cho những kẻ mộng mơ muốn khám phá, mà đã trở thành một nỗi ám ảnh, một vết sẹo không thể lành trong lòng rất nhiều người.
Nó là câu chuyện về đam mê, về sự dũng cảm đến mù quáng, và cả giới hạn mong manh của con người trước lòng đất sâu thẳm.
John Jones, khi ấy mới 26 tuổi, một sinh viên y khoa đầy hoài bão, cao đến 1m83 với niềm đam mê khám phá những hang động sâu thẳm. Anh ấy mang trong mình một nhiệt huyết cháy bỏng, một sự khao khát chinh phục mà nhiều người lữ hành chúng ta có thể ít nhiều đồng cảm.
Năm 2009, John cùng nhóm bạn dấn thân vào Nutty Putty. Họ muốn chinh phục “Birth Canal” – một đoạn hang cực hẹp, chỉ rộng khoảng 25cmx45cm, nghe thôi đã thấy thử thách sự khéo léo và gan dạ đến nhường nào. Nhưng định mệnh trớ trêu, John lại chui nhầm vào một khe đá khác. Một quyết định sai lầm nhỏ bé, lại dẫn đến bi kịch kinh hoàng.
Anh bị mắc kẹt. Trong tư thế treo ngược, đầu chúc xuống dưới, thân hình to lớn của anh kẹt cứng ở độ sâu 30m so với mặt đất và 120m bên trong hang. Chỉ riêng việc hình dung thôi cũng đã đủ khiến lồng ngực thắt lại, tôi tin bất cứ ai yêu tự do đều sẽ cảm thấy ngột ngạt đến tột cùng.
“27 tiếng địa ngục ngột ngạt” – đó là cách người ta mô tả quãng thời gian John mắc kẹt. Máu dồn hết lên não, tim phải làm việc gấp đôi để bơm máu ngược trọng lực, phổi bắt đầu tích dịch. John lúc tỉnh lúc mê, những lời nói mê sảng về thiên thần và ác quỷ cứ thế thoát ra, nghe mà xót xa. Brandon Kowallis – người cuối cùng được nhìn thấy John còn sống, thành viên đội cứu hộ, khi đó đã phải chui xuống khe hẹp, tận mắt chứng kiến hơi thở khò khè và đôi chân giật liên hồi của John. Quang cảnh lúc đó, theo lời anh kể, “cực kỳ ảm đạm”.
Hơn 100 nhân viên cứu hộ đã dốc toàn lực, làm việc không ngừng nghỉ. Hệ thống dây kéo ròng rọc được lắp đặt, và có những lúc, họ kéo được John lên vài mét, đủ để anh được tiếp thêm thức ăn, nước uống. Nhưng thực tế nghiệt ngã hơn nhiều. John chỉ có thể nhích lên thêm 30-60cm thì bàn chân đã chạm trần hang. Anh không thể xoay ngang người. Ngay cả khi còn tỉnh táo, cơ hội thoát ra cũng đã mong manh lắm rồi, huống hồ anh lại dần chìm vào trạng thái bất tỉnh.
Giữa những nỗ lực tuyệt vọng, một chiếc radio được đưa xuống. Cha, mẹ và người vợ Emily của John lần lượt nói chuyện với anh. Emily, khi ấy đang mang thai con thứ hai, đã nói những lời yêu thương, động viên, rằng cô cảm thấy bình yên và mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nghe mà lòng tôi quặn thắt, đó có lẽ là những lời từ biệt cuối cùng được thốt ra từ trái tim.
Gần nửa đêm, Brandon lại được yêu cầu kiểm tra John. Cơ thể anh đã lạnh buốt, gần như cùng nhiệt độ với vách đá. Lúc 23h52, John Edward Jones được xác nhận đã tử vong do ngừng tim và ngạt thở. Một cái chết tồi tệ nhất có thể tưởng tượng, đúng như người ta đã nói.
Lời nhắn nhủ từ một người lữ hành 🏞️
Trái tim Emily tan nát, cô khao khát đưa thi thể chồng ra ngoài. Nhưng lực lượng cứu hộ buộc phải đưa ra kết luận đau lòng: quá nguy hiểm. Cuối cùng, để ngăn chặn bi kịch tương tự, lối vào khu vực nơi John mắc kẹt đã bị cho nổ có kiểm soát và lấp bê tông vĩnh viễn. Nơi cửa hang giờ đây là một đài tưởng niệm lặng lẽ, một tấm bia khắc tên John Jones như một lời nhắc nhở không bao giờ quên.
Anh ra đi, để lại Emily, cô con gái nhỏ Lizzie và một sinh linh bé bỏng nữa. Năm sau, Emily sinh một bé trai, và cô đặt tên con theo tên người cha xấu số.
Câu chuyện của John Jones là một lời nhắc nhở đầy ám ảnh về sự hùng vĩ nhưng cũng đầy khắc nghiệt của thiên nhiên, về những rủi ro tiềm ẩn của đam mê khám phá. Nó khiến chúng ta phải suy nghĩ về giới hạn của bản thân, và trân trọng từng khoảnh khắc được sống, được hít thở không khí tự do ngoài kia. Đừng để đam mê trở thành nỗi đau, hãy luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu, bạn nhé. 🌸