Tuổi trẻ này mình đi đâu? Nếu trái tim bạn đã trót lỡ yêu cái không gian hoài cổ ở Hội An, và cũng say mê sự nhẹ nhàng của thành phố cao nguyên Đà Lạt, thì Lệ Giang, ôi chao, quả là một sự kết hợp hoàn hảo từ không gian, cảnh vật cho đến thời tiết, khí hậu.

Bốn đứa chúng mình, tiếng Anh, Hàn, Nhật đều tàm tạm, chỉ duy có tiếng Trung là không biết một chữ bẻ đôi. Đã từng đắn đo, lo sợ rất nhiều, rồi chỉ dám chốt lịch trình vỏn vẹn ba tuần trước ngày đi – cho mọi sự chuẩn bị, từ visa đến lịch trình, ăn ở. Vậy còn chần chừ gì nữa mà không xách ngay vali lên mà đi thôi. Ở cái đất du lịch mà cứ mỗi 5 mét lại nghe được một câu tiếng Việt thì còn gì phải lo sợ nữa, nhỉ? Một chuyến đi gói trọn cả sự hoang mang, vỡ òa, và những kỷ niệm không thể nào quên!

Hà Khẩu – Côn Minh: Lần đầu “miss” tàu trên đất bạn… và bài học xương máu

Chuyến xe đêm Royal của Hà Sơn-Hải Vân từ Hà Nội lên Lào Cai lúc 11h30 đêm, dịch vụ phải nói là siêu vip, hơn cả hạng Business của VNA luôn ấy, mà giá chỉ 350k (cao hơn vé thường có 100k thôi, tội gì không thử nhỉ, rất đáng tiền!). Tầm 3h sáng đã lên đến nơi, bọn mình đi xe trung chuyển về nhà bạn nghỉ nhờ. Ai không có chỗ thì nên thuê nhà nghỉ gần cửa khẩu để dưỡng sức nhé. Tầm 5h30, 6h, cả bọn đã lục tục ra cửa khẩu ngồi “trầu”. Ngày thường thì làn xuất cảnh hộ chiếu không đông, nhưng mà ngày lễ thì ôi thôi rồi, đông đến nghẹt thở! Ra đứng không thứ nhất cũng phải thứ nhì thì mới mong kịp chuyến tàu 9h30.

Xuất cảnh ở Việt Nam và nhập cảnh ở Trung Quốc thì không có gì quá khó khăn, chỉ là chậm ơi là chậm thôi. Ở Việt Nam duy nhất chỉ có 1 bàn làm việc, nên hãy tưởng tượng chúng mình như những diễn viên quần chúng trong phim “Cô dâu 8 tuổi” vậy. Hôm đó, vì là ngày lễ nên hầu như tất cả đều đã đặt trước vé tàu chuyến 9h30, và chỉ khoảng 10 người xếp hàng đầu tiên là kịp thôi, còn lại hàng dài phía sau lỡ hết, trong đó có cả chúng mình! 💔 Ra đến ga là 9h33’, tàu vừa rời ga trong sự tiếc nuối, tuyệt vọng, và hoảng loạn vô cùng.

Sơ suất to đùng là không hề nghĩ đến việc đi xe khách ra sao, chuyến tàu gần nhất lại phải đợi đến 5h chiều, như thế thì không kịp chuyến tiếp theo: Côn Minh – Lệ Giang. Rồi cái khó cũng ló cái khôn, bám lấy các bạn khác biết tiếng Trung, lúc này đồng hương cũng hóa đồng đội cả, có đến 5-7 đoàn cùng nhau lỡ tàu cơ mà! Đáng buồn là từ Hà Khẩu đến Côn Minh không có xe khách đi thẳng, nhờ được mấy bác taxi đưa ra bus station mà cuối cùng lại ra một đoạn nào đó trông như bến cóc, rồi lại bắt xe đi Mông Tự, từ đó mới chuyển xe lớn hơn đi Côn Minh.

Thôi không quan tâm bến cóc, bến ếch gì nữa, giờ đến được Côn Minh mới là điều cần thiết. 400km đầy gian nan thử thách mà cũng kết thúc nhanh chóng, vì trên xe đều là đồng đội cả, có khác gì thuê xe đi tour đâu nhỉ? Chỉ có điều vé xe khách đắt gấp ba vé tàu thôi. Khoản tiền “ngu” đầu tiên ra đi, bài học rút ra là nếu đi ngày thường thì không cần mua trước vé tàu đâu, đi đến đâu mua đó, vừa tiện vừa rẻ, lại không lo lỡ tàu. Còn đi ngày lễ thì book chuyến tầm trưa, hoặc ngâm cứu rõ các cách di chuyển khác chặng Hà Khẩu – Côn Minh cho kỹ vào nha! Ơn giời, cuối cùng cũng đến được nhà ga Côn Minh… thở phào nhẹ nhõm! 😮‍💨

Côn Minh – Lệ Giang: Dấn bước vào cổ trấn trong mơ

Trải qua một ngày đớn đau, chúng mình cũng đến được Côn Minh – Xuân Thành của Trung Quốc và đổi xong vé tàu đêm đi Lệ Giang. Vì lỡ tàu một lần rồi nên “rén” lắm, chỉ dám gửi đồ rồi đi xung quanh ga tàu ăn tô bún qua cầu thôi. 🍜 Đặc sản Vân Nam đó ạ, thực ra chỉ là một tô bún “tả pí lù” bày ra rất nhiều nhân cả thịt cả rau trên đĩa nhỏ, xong rồi đổ tất vào bát bún nóng hổi cho chín rồi ăn thôi. Bốn người ăn nhẹ hai suất rồi lếch thếch đi bộ về ga, check in, đánh răng, rửa mặt, skin care các kiểu, chuẩn bị lên tàu. Ga Côn Minh nó to hơn cả cái T1 Nội Bài nên cũng nên chừa thời gian ra mà tìm hiểu, kẻo lại lơ ngơ thì khổ lắm nhé!

Lên tàu cái là ngủ say như chết, mệt quá mà, mình thậm chí còn không biết tàu đi có xóc có ồn hay không nữa. Sáng hôm sau đến Lệ Giang, ra đến ngoài ga tàu thì đã có anh taxi chờ sẵn, cầm biển tên to đùng. Cứ thế lên xe về thôi. Chúng mình đã đặt guesthouse của một ajushi (ông chú) siêu nhiệt tình và giỏi tiếng Anh nhất cái đất Lệ Giang này luôn. Đến nơi ông chú đón ngay ngoài đường lớn, đi bộ khoảng 300m vào guesthouse, nằm gọn trong lòng phố cổ luôn. Sáng sớm mà, chưa có phòng. Chúng mình ngồi đợi, nhâm nhi tách trà nóng (đặc sản Lệ Giang) và ngồi nghe ông chú “hướng dẫn du lịch” luôn. Ngày nào cũng như ngày nào, biết bao nhiêu đoàn khách, mà ổng vẫn nhiệt tình tua lại từ sáng đến đêm! Homestay ở Lệ Giang, xinh đúng không nào? Chú chủ nhà siêu nhiệt tình!

Phố cổ Lệ Giang

Sau đó chúng mình đi ăn sáng rồi quay về nhận phòng tắm rửa, tẩy trần sau 1 ngày 2 đêm “bụi đường”. Tầm 11h xong xuôi, lên đồ xinh đẹp, hóa công hóa chúa Mông Cổ, Tây Tạng rồi bắt đầu hành trình “oanh tạc” trấn Lệ Giang. Quả không hổ danh là cổ trấn rộng và đẹp nhất Trung Quốc mà, đi cả ngày không hết, mỗi góc ra được tỉ kiểu ảnh sống ảo. Trời xanh trong vắt, không khí trong lành, thời tiết mát mẻ, đi dạo ngắm cảnh ngắm hoa không cũng thấy vui rồi. Trong cổ trấn có 3 điểm mất vé vào cửa là Mộc Phủ – phim trường của các bộ phim cổ trang, Đại Quan Lầu – nơi cao nhất, view toàn cảnh Lệ Giang và công viên Hắc Long Đàm. Tuy nhiên, ngâm cứu kỹ các review và cũng theo lời khuyên của ajushi thì chúng mình quyết định không tốn tiền cho những nơi đó. Thay vào đó là chiều muộn lê la trên mấy quán cafe trên cao vừa ngắm toàn cảnh, vừa ngồi uống nước đón hoàng hôn lúc 20h. ☕ Ngày đầu tiên chốt hạ bằng vài xiên thịt nướng thơm lừng và cốc trà sữa béo ngậy. Một ngày đi bộ 8km về nhà ngủ như chưa từng được ngủ. Bạn nào nhiều thời gian có thể đi thêm Bạch Sa cổ trấn, Thúc Hà cổ trấn nữa nhé. Nhưng nghe nói Bạch Sa nhỏ và không khí cổ kính hơn chứ Thúc Hà cũng đông đúc và nhộn nhịp như Đại Nghiên (phố cổ Lệ Giang) à. Trông chúng mình cứ như những công chúa Mông Cổ vậy đó! 👸

Toàn cảnh cổ trấn Lệ Giang

Lam Nguyệt Cốc – Ngọc Long Tuyết Sơn: Lên đỉnh không đáng sợ, chỉ sợ không ai đưa mình lên ☺️

Yulong là núi tuyết vô cùng nổi tiếng ở Lệ Giang, đỉnh cao nhất tận hơn 5600m cơ, cáp treo cao nhất châu Á cũng chỉ lên đến mức 4506m thôi mà quanh năm tuyết trắng bao phủ rồi. Ngày lễ ở đây đông lắm, đông thực sự… Tiếng Trung không biết thì tốt nhất hãy đặt luôn tour ở guesthouse như chúng mình nhé. Nói là tour thôi nhưng thật ra họ chỉ cho xe đến đón mình, đưa đi, đặt vé ăn, vé cáp treo hộ rồi đưa về, đơn sơ thế thôi. Chúng mình đi xe ghép với 3 bạn người Thái, và 1 anh người Nhật, cả 8 người không ai biết tiếng Trung, và câu tiếng Anh duy nhất bác tài xế nói được là “Go Go…”, ôi nghe được mà mừng phát khóc! 😂 Nhưng không sao, có apps translator, có chị gái phiên dịch ngồi trực chiến ở guesthouse, rồi cũng hiểu nhau hết ấy mà. Tour chúng mình đặt 580 tệ (cập nhật…) gồm ăn trưa, vé cáp treo, bình oxi, áo ấm đầy đủ chuẩn bị lên đỉnh và vé vào show “Ấn tượng Lệ Giang”. Ai không muốn xem thì đặt tour không có show, giá tầm 470 tệ (cập nhật…), cơ mà hôm đó ajushi bảo chúng mình là không còn tour đó rồi, chỉ có sự lựa chọn duy nhất là “full option” thôi. Thật ra với những bạn sống nghệ một chút thì show ấy hay lắm luôn, chỉ là mình hơi khô khan, nên ít ấn tượng. Hồ này mà đi mùa thu lá vàng, lá đỏ thì đẹp quên sầu luôn!

Núi tuyết Ngọc Long

Điểm đầu tiên là Lam Nguyệt Cốc. Ôi mê ly luôn, nước trong vắt xanh biếc, hoa anh đào nở rộ, xa xa là núi tuyết Yulong hùng vĩ. Tuyệt mỹ cảnh luôn má ơi! 🏞️ Nói nhỏ là nên đi Lam Nguyệt Cốc trước khi lên núi nhé, lúc mà còn tràn đầy sinh lực ấy, chụp ảnh cho đẹp. Chứ lên đỉnh xong là cũng hết sinh lực và thần thái rồi! Chúng mình lên núi là lúc tầm trưa, trời mưa lất phất, buồn thiu ôi thôi mưa thế này thì lên núi làm sao. Nhưng các bạn đừng nhầm, mưa mới là tuyệt vời. Chúng mình đi cáp treo lên đến đỉnh thì thấy tuyết đang rơi! ❄️ Oimeoi giữa mùa hè tuyết rơi là có thật, lần thứ hai rồi mà vẫn lâng lâng sung sướng như lần đầu… nhìn thấy tuyết đầu mùa đông năm ấy. Lên đỉnh sướng thì sướng thật, đẹp cũng đẹp thật nhưng khó thở, mệt mỏi cực. Hãy chuẩn bị thật nhiều chocolate và oxi, không bao giờ thừa đâu. Thì thầm một chút là sau lần lên đỉnh ấy mình còn phát hiện ra oxi nó cũng gây nghiện, từ ngày hít được cái khí đó, về nhà chỉ muốn tìm mua để ngày hít vài hơi mà không có, vật kinh khủng! Cô gái thung thướng khi lần thứ 2 thấy tuyết rơi, mà lại rơi giữa mùa hè, tay vẫn không quên oxi. Ngày thứ hai kết thúc nhẹ nhàng bằng bữa lẩu sườn phơi khô và một chú gà quay thôi mà. Ngon bá cháy! 😋

Lam Nguyệt Cốc

Shangrila: Một thoáng Tây Tạng trong lòng Vân Nam 💫

Từ Lệ Giang đến Shangrila có khoảng gần 200km thôi mà đường đèo núi cheo leo, dốc cao như từ Hà Giang lên Lũng Cú, chỉ khác là đường xá rộng gấp ba lần. Nếu đi xe khách thì mất khoảng 4h30 di chuyển liên tục, dừng nghỉ khoảng 10 phút. Mua vé xe cũng dễ lắm, trước hôm xuất phát chúng mình kéo nhau ra bus station, cách Lệ Giang Cổ trấn khoảng 1km thôi, bắt taxi 8 tệ (cập nhật…) nhanh gọn, ra đó mua vé. Có rất nhiều máy bán vé tự động, nhưng không biết tiếng Trung thì cứ vào quầy mua cho nhanh, ơn giời chị bán vé bập bẹ được đôi câu tiếng Anh, giao dịch dễ dàng đơn giản. Hôm sau đến giờ là ra chui tọt vô xe thôi. Ga tàu hay bến xe ở Trung Quốc nghiêm ngặt vô cùng, soi chiếu như đi máy bay, cảnh sát, súng ống đầy đường, chỉ khổ cho những đứa tha lôi lắm hành lý như mình thôi. Có sự lựa chọn khác là thuê xe riêng đi, vừa nhanh, vừa tiện, vừa an toàn hơn, chỉ có chi phí là hơi chát thôi. Team đi 4 trở lên có thể cân nhắc phương án này, đi đông thì kể ra chi phí đội lên không quá cao đâu. Vì thấy không cần thiết phải đi xe riêng nên chúng mình vẫn tiếp tục trải nghiệm xe khách. Đến bến bus Shangrila thì mua vé chiều về luôn cho tiện. Ra ngoài bắt taxi về guesthouse, cũng ở ancient town luôn. May mà hỏi trước anh chủ giá taxi, chứ không là bị chém đẹp 50 tệ rồi! Mặc cả một hồi 20 tệ chuẩn bị ok tự dưng ở đâu xông ra một anh giai, “10 tệ đi không?”. Huhu rẻ quá cũng sợ, 4 đứa con gái, thuốc mê, 2 quả thận… đi hết từ suy nghĩ này đến đắn đo khác, và cuối cùng vẫn là ham rẻ. May sao ông anh cũng là người tốt, nên thuê luôn chiều chở đi tu viện Songzalin. Shangrila quả thật mang một bầu không khí rất khác, rất đặc trưng và cũng rất khó diễn tả, văn hóa, kiến trúc có phần hơi ma mị, tâm linh, và đương nhiên, phù hợp với những đứa ưa khám phá như mình.

Toàn cảnh Shangrila

Điểm dừng chân đầu tiên, tu viện Songzalin, vé vào cửa 90 tệ (cập nhật…), là tu viện lớn nhất Shangrila, được xây dựng từ thế kỷ 17, mang đậm kiến trúc của Phật giáo Lạt Ma Tây Tạng. Diện tích siêu rộng, đi cả ngày chắc mới hết, nên hãy đi tạm những tòa chính thôi, dành thời gian cho những điểm đến khác. Còn thảo nguyên Napahai, cưỡi ngựa bắn cung, còn công viên Potatso, núi tuyết Shika… mà vẫn chưa trải nghiệm được hết do trời mưa. Núi tuyết Shika ở đây không cao, không đẹp, không đông và cũng không đắt như Yulong, nhưng cũng là một điểm đến tuyệt vời nếu bạn chưa trải nghiệm Yulong và không muốn ồn ã chen nhau xếp hàng leo núi. Shangrila quả thật không nhiều nơi sống ảo như ở Lệ Giang, không khí cũng khác, thời tiết khắc nghiệt hơn… nhưng thực sự là một trải nghiệm xứng đáng về văn hóa, đất Tây Tạng đâu có bao giờ dễ chinh phục đâu, nhỉ!

Tu viện Songzalin

Lời kết: Những kinh nghiệm bỏ túi cho chuyến đi để đời

Nếu ai đó đọc được đến những dòng này thì đây mới là những kinh nghiệm quý giá cho chuyến đi này mà chúng mình rút ra được:

  • Đi Trung Quốc không biết tiếng có khó không? Khó, nhưng đồng đội ở muôn nơi, không phải sợ! 🤝
  • Xin visa tự túc có khó không? Khó mà dễ. Kinh nghiệm là cứ chuẩn bị đầy đủ vé tàu và lịch trình, thêm cái chăm chỉ dậy sớm ra “canh miếu” đại sứ quán là tất cả hóa dễ cả. Ai ngại thì cứ dịch vụ thôi, tầm 120$. (cập nhật…)
  • Đi Lệ Giang nên đi với ai? Chồng/người yêu là sự lựa chọn số 1 nhé, eo ôi lãng mạn vô cùng! 💖 Còn không thì bạn bè rủ nhau tận hưởng thanh xuân cũng được, có sao đâu nhỉ.
  • Đồ ăn Trung Quốc ngon không? Ngon thì có ngon, nhưng về nhà “ngấy” mất một tuần! 😅
  • Đi Trung Quốc đắt không? Đắt hay không tùy thuộc vào budget (ngân sách) bạn đề ra. Chuyến đi của chúng mình hết khoảng 11 triệu (3 triệu tiền tàu xe + 7 triệu ăn nghỉ + 1,4 triệu visa) thế này có rẻ quá không ạ??? (cập nhật…)
  • Có nên quay lại lần nữa? Đáng để quay lại, nhưng hãy đi bằng máy bay nhé! ✈️

Hy vọng những chia sẻ này sẽ tiếp thêm động lực cho bạn để xách ba lô lên và khám phá Lệ Giang, Shangrila – những miền đất hứa đầy mê hoặc!