Trong những chuyến lang thang khám phá, đôi khi chúng ta bắt gặp không chỉ cảnh đẹp hay món ngon, mà còn là những khoảnh khắc con người toả sáng rực rỡ. Một ngày nọ, khi nghe về câu chuyện ở thành phố Thái Châu, tỉnh Giang Tô, câu nói “Cứu một mạng người còn hơn xây 7 toà tháp” bỗng dưng hiện lên thật sống động trong tâm trí tôi. Đó là nơi lòng dũng cảm đã biến một ngày bình thường thành một dấu ấn khó phai. 🌸

Mọi chuyện diễn ra thật nhanh vào một ngày cuối thu tháng 10 trên con đường Thanh Niên tấp nập của quận Hải Lăng. Tôi hình dung cảnh tượng ấy, hẳn là kinh hoàng lắm. Một chiếc xe đen đang vội vã, chỉ một khoảnh khắc lơ là, khi cố tránh chiếc xe điện vượt đèn đỏ, tài xế bất ngờ mất lái. Chiếc xe lao vun vút qua dải cây xanh, rồi “ÙM!”, rơi thẳng xuống dòng sông lạnh giá. 💦

Chiếc xe trượt xuống nhanh đến nỗi chỉ vài phút đã gần như chìm hẳn, chỉ còn nhú lên chút nóc. Bên trong, người tài xế hoảng loạn, cố gắng mở cốp, mở cửa, nhưng tất cả đều vô vọng… Chiếc xe đang nuốt chửng lấy ông ấy, và thời gian thì trôi đi rất nhanh.

Lúc đó, giữa dòng người hiếu kỳ tụ tập bên bờ, có một người đàn ông tên Địch Song Thành, 40 tuổi, cựu quân nhân, đang đi cùng vợ và con trai 2 tuổi. Nhìn thấy khung cảnh ấy, chẳng một chút do dự, anh dừng xe, dặn vợ con đợi rồi lao nhanh về phía hiện trường. Anh kể sau này anh bơi không giỏi đâu, nhưng khoảnh khắc ấy, có lẽ bản năng và lòng dũng cảm đã dẫn lối.
Anh chẳng kịp cởi áo, vớ vội viên gạch rồi “TŨM!”, nhảy xuống dòng nước lạnh ngắt. Giữa lúc bơi lội chật vật, viên gạch quý giá còn rơi mất, anh lại phải lặn xuống tìm. Lên được nóc xe, không còn thời gian suy nghĩ nhiều, anh Thành cứ thế cầm gạch đập liên tiếp vào cửa sổ trời. Kính cường lực dày lắm, phải đến bốn năm nhát đập mạnh, nó mới vỡ tan tành.

Rồi bàn tay anh thò vào, kéo người tài xế đang sặc nước, hoảng loạn ra ngoài. Vừa đưa được nạn nhân lên nóc xe, anh Thành lại cúi xuống kiểm tra bên trong xem có còn ai khác bị mắc kẹt hay không. Chỉ khi chắc chắn trong xe chỉ có một người, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, phao cứu sinh mới được ném xuống, và một người đàn ông khác cũng dũng cảm nhảy xuống hỗ trợ. Nạn nhân được kéo về bờ, kịp thời đưa đi cấp cứu.

Khi xe cấp cứu rời đi, mọi thứ lắng xuống, anh Thành mới thấy hai cánh tay mình đau nhói. Máu rỉ ra, hẳn là do những mảnh kính sắc nhọn cứa vào da thịt khi anh đập cửa. Nhưng anh chỉ cười, “Cứu người quan trọng hơn, vết thương nhỏ rồi sẽ lành thôi.” Một câu nói giản dị mà sao lay động lòng người đến thế. 💖

Câu chuyện của anh Địch Song Thành không chỉ là một hành động dũng cảm, mà còn là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng cho mỗi chúng ta. Trong cuộc sống bộn bề, đôi khi chúng ta quên mất rằng, điều quý giá nhất chính là lòng trắc ẩn, sự sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không màng đến bản thân. Dù không phải ai cũng có thể lao xuống dòng nước xiết, nhưng từ những hành động nhỏ nhất, chúng ta cũng có thể “cứu” lấy một điều gì đó cho nhau: một lời động viên, một bàn tay đưa ra, hay chỉ đơn giản là sự quan tâm chân thành. Những “viên gạch” của lòng tốt, dù nhỏ bé, cũng có thể tạo nên kỳ tích.
Khi đọc về anh Thành, tôi không khỏi tự hào về những con người bình dị mà phi thường. Anh ấy là một tài xế cảng vụ, một người chồng, người cha, và là một “người hùng giữa đời thực”. Bố vợ anh ấy nói “Khi gia đình biết chuyện, tất cả đều tự hào. Tôi đã rủ con làm một bữa ăn mừng tưng bừng.” Phải rồi, lòng dũng cảm ấy, sự tử tế ấy, xứng đáng được ăn mừng, được lan toả.

Chuyến đi qua cuộc đời này, đôi khi không chỉ là ngắm cảnh, mà còn là học cách trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình, thông qua những câu chuyện truyền cảm hứng như thế. Mong sao những “người hùng” như anh Thành sẽ luôn được tôn vinh, để ánh sáng của lòng tốt mãi lan toả khắp nơi. 🌟