Một ngày cuối tháng 3, khi Hà Nội vẫn còn vương vấn nỗi ảm đạm của “Cô Vy”, tôi lại ngồi đây, miên man nhìn ra khung cửa sổ. Công việc chững lại, lòng người cũng theo đó mà trùng xuống. Chỉ mong sao đại dịch này sớm qua đi, để những ngày bình yên trở lại, và quan trọng hơn cả là để đôi chân của kẻ lang thang này bớt thổn thức.

Sau gần hai tháng trời quẩn quanh với chu kỳ quen thuộc: đi làm – về nhà, tôi thấy ngột ngạt và bí bách đến lạ. Giống như bao người, tôi cũng thèm khát được đi đâu đó, dù chỉ là một chuyến đi ngắn ngủi. Nhưng thôi, biết là đang trong thời điểm nhạy cảm, nên đành chấp nhận ở yên một chỗ. Tự nhủ, chờ hết dịch rồi ta sẽ “phục thù” những cung đường còn bỏ ngỏ.🏞️

Những hình thức du lịch khác nhau, gợi mở về những chuyến đi sắp tới

Không đi được thì lôi ảnh cũ ra ngắm. Vừa để “ăn xin dĩ vãng”, vừa như một chuyến du lịch mini qua những thước ảnh thân quen. Nếu bạn đã từng đọc những bài viết trước của tôi, chắc hẳn bạn biết rằng Hồng Kông là nơi tôi yêu nhất, Bangkok là chốn thân quen, Chiang Mai là nơi luôn muốn trở lại, Bagan là duyên nợ tiền kiếp, và Seoul là điểm đến mơ ước trong những ngày đầu tập tễnh xuất ngoại.

Phố cổ Hội An, gợi nhớ về những ký ức du lịch đã qua

Nhưng dù ở nơi đâu, dù tình cảm tôi dành cho nơi đó có mãnh liệt đến mấy, thì khoảnh khắc mà tôi yêu nhất, khung cảnh mê hoặc ánh nhìn của tôi nhất vẫn luôn là những buổi chiều hoàng hôn. 🌅

Không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhìn lại từng khung hình mà ống kính của tôi đã kịp ghi lại. Những sắc hồng dịu dàng, những ánh cam rực rỡ hay những vệt sáng đỏ ửng cuối chân trời, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên những bức tranh rất riêng, không bao giờ lặp lại ở bất cứ nơi nào, vào bất cứ thời điểm nào.

Hoàng hôn trên biển với những gam màu rực rỡ

Những hành trình tuổi trẻ, tôi đã đi qua biết bao chiều hoàng hôn. Mỗi thời khắc ấy đều khơi nguồn vô vàn cảm xúc trong tôi. Những tia sáng yếu ớt cuối ngày, những cơn gió mơn man chiều lãng du khẽ lay động tâm hồn kẻ suy tư, vực dậy nhiều ký ức tưởng chừng đã ngủ sâu.

Dải màu đỏ, cam, hồng cùng hòa trộn rồi in bóng xuống mặt nước tại U Bein – cây cầu gỗ tếch nối liền hai bờ sông Taungthama, một trong những điểm ngắm mặt trời lặn đẹp nhất hành tinh. Thật khó tả được vẻ đẹp huyền ảo ấy.🌸

Hoàng hôn Phú Quốc với mặt trời đỏ rực in bóng xuống mặt nước

Rồi những vệt nắng hồng rực đầy huyền hoặc dần mờ sau những đỉnh tháp cổ kính tại Bagan, mang theo chút luyến thương của trái tim kẻ lữ hành. Hay hình ảnh cánh chim chạng vạng nơi ngã ba sông ở cố đô Ayutthaya dung dị, trầm mặc.

Cả chiều hoàng hôn thiếu sắc hồng tại Chiang Mai yên bình. Buổi cuối chiều lang thang dọc con đường bao quanh thành cổ, chiều tà xám xịt. Tôi đứng ngắm “đóa hồng phương bắc” dần chìm vào đêm đen từ sân thượng tòa nhà Maya, cảm thấy một chút buồn man mác.

Sắc cam phía chân trời tại con đường ven biển Songdo – Busan, hay những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây trên đảo Jeju. Tất cả đều là những mảnh ghép tuyệt đẹp trong ký ức của tôi.

Và thân thuộc hơn cả, là những buổi chia tay với ánh mặt trời ngay tại cây cầu Phùng bắc ngang qua sông Đáy quê tôi. Dù hoàng hôn có hiện diện ở bất cứ đâu, với những diện mạo không giống nhau, thì duy chỉ có một chân lý không hề thay đổi: đó là vào những thời khắc ấy, tôi được sống thật với bản thân mình nhất. Ừ thì hoàng hôn đẹp lắm, nhưng hoàng hôn cũng buồn lắm.

Hình ảnh người đi bộ trên cầu vào lúc chiều tà

Những dải màu thêu dệt nên khung cảnh cuối chiều đầy mộng ảo. Đã có những chiều tôi đi bộ cùng người ấy, vừa nắm tay, vừa hát, cùng dõi theo ánh nắng chiều dần tan trên cây cầu quê hương. Hay những ngày tháng độc bước trên cây cầu đó, vừa đeo tai nghe, lắng nghe bản ballad du dương và thưởng ngoạn buổi chiều tà đầy phiêu du. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ an yên từ tâm rồi.

Hoàng hôn Nha Trang với khung cảnh lãng mạn

Những vệt nắng chiều tại những nơi tôi đã đi qua, mỗi nơi một sắc thái riêng biệt. Nhưng tất cả đều mang một năng lực vô hình, có thể xoáy sâu vào tâm thức tôi. Năng lực đó vừa khiến đầu óc tôi trở nên thư thái, nhẹ bẫng đến lạ. Có lẽ vẻ huyền hoặc, mộng mị, lãng mạn của những chiều hoàng hôn khiến tâm hồn tôi được nhẹ gánh, vơi bớt phần nào những bụi trần của nhân gian. Lúc đó tôi không còn nghĩ được gì nhiều, chỉ vô định ngắm những vệt sáng cuối cùng và cũng chỉ muốn níu giữ chúng lại để ngày khỏi tắt và đêm dài đừng bao phủ khoảng không.

Hoàng hôn Dinh Cậu rực rỡ trên biển

Nhưng cũng có những khi, chính năng lực vô hình đó lại vực dậy trong tôi những ký ức u buồn. Chợt nhận ra sắc đỏ của hoàng hôn cũng tựa như ánh mắt người thương trong buổi chia ly. Cũng là một buổi hoàng hôn như bao ngày, nhưng đó lại là chiều hoàng hôn buồn và dài miên man nhất. Bao cảm xúc cũng theo đất trời, theo những tia nắng mà lụi tàn. Hoàng hôn là sự giao ban giữa ngày và đêm, và cũng là sự chuyển dịch từ niềm vui sang nỗi buồn. Mặt trời tàn nhẫn bỏ lại thế giới, những tia nắng rơi dần phía chân trời xa xăm. Lúc đó chỉ còn lại trái tim lẻ bóng của bạn trẻ mới bước vào những ngày đầu tuổi đôi mươi. Thật đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Những năm tháng đó, trái tim non nớt như gục ngã, bao ước nguyện vỡ tan, cảm thấy bản thân là người thống khổ, bất hạnh nhất thế gian. Và những chiều hoàng hôn sau đó, là những chiều hoàng hôn đằng đẵng nhất, buồn nhất. Có lẽ thời khắc chạng vạng lúc này tựa như một tri kỷ có thể lắng nghe, có thể hiểu thấu những nỗi buồn sầu của trái tim tan vỡ. Người ta nói tâm trạng càng buồn thì hoàng hôn càng đẹp. Câu nói đó đích thực là dành cho tôi.

Một người phụ nữ trầm tư nhìn xa xăm, gợi cảm giác buồn man mác

Sau nhiều những va vấp, thăng trầm, trái tim non trẻ đã dần bình phục. Những chiều hoàng hôn sau đó dần khởi sắc trở lại. Thực ra thì hoàng hôn không hề đẹp lên, vì khoảnh khắc đó vốn dĩ đã đủ đẹp rồi. Có lẽ thời khắc kết thúc một ngày đẹp hay xấu phụ thuộc phần nhiều vào cách tâm trạng, vào cách nhìn nhận của mỗi người.

Hình ảnh một người đang suy tư, thể hiện cảm xúc nội tâm

“Hoàng hôn đẹp nhưng vội tan
Cũng như tình ta… mau vội tàn.”

Những câu chữ xuất hiện trong cuốn sách mới nhất của anh Phạm Trí. Có lẽ những dòng đó viết riêng cho câu chuyện của tôi. Hợp rồi tan, tàn rồi lại khởi. Âu cũng là duyên số, cũng là chuyện thường tình trong nhân gian. Con người ta kể cũng lạ. Bao chuyện buồn, hận cũ, sân si, phiền muộn thì hay ủ lâu. Rồi khi yếu lòng lại lôi ra gặm nhấm. Để rồi những mảnh vỡ đó lại thêm một lần cắm sâu, đau đến nhói lòng.

Dù mọi chuyện có ra sao, dù hoàng hôn đẹp nhưng mau tan, thì hãy tự trấn an bản thân “mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi”. Vẫn còn những hoàng hôn rực rỡ phía trước, chờ ta khám phá. Và vào một ngày nào đó của thì tương lai, tôi sẽ lại ngồi đây, kể cho bạn nghe những mẩu chuyện mới về hành trình tuổi trẻ của mình.🌸✨

Cảnh quan thiên nhiên rộng lớn, gợi mở về những chuyến đi mới