Đà Nẵng và Hội An – hai cái tên mà khi nhắc đến, người ta thường nghĩ ngay đến biển xanh, cát trắng hay những con phố cổ kính. Nhưng với tôi, chuyến đi vừa rồi lại là một hành trình khác, một hành trình tìm về bình yên trong những ngôi chùa cổ kính, nơi thời gian dường như lắng đọng và những câu chuyện tâm linh vẫn còn vẹn nguyên.

Mở đầu cho chuyến đi ấy là ba ngôi chùa Linh Ứng tại Đà Nẵng, mà người dân địa phương thường ví như thế “kiềng ba chân” linh thiêng, che chở cho thành phố. Nếu bạn muốn cầu bình an cho cuộc sống, hãy đến Linh Ứng Bà Nà. Ai đang tìm kiếm may mắn trong tình duyên, Ngũ Hành Sơn sẽ là điểm đến. Còn tôi, với mong muốn sự nghiệp thăng tiến, đã chọn chùa Linh Ứng trên Bán đảo Sơn Trà làm điểm dừng chân đầu tiên.

Ngôi chùa Linh Ứng Sơn Trà như một cõi Phật giữa chốn trần gian vậy. Tọa lạc trên đỉnh núi Bãi Bụt, phóng tầm mắt ra xa là biển Đông bao la, một bên là Cù Lao Chàm xanh ngắt, phía kia là Hải Vân hùng vĩ, và dòng sông Hàn êm đềm đổ về cửa biển. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất có lẽ là tượng Phật Quan Âm sừng sững, cao tới 67m – cao nhất Việt Nam. Ngôi tượng được đặt trên một ngọn đồi cao hơn 100m, với tòa sen rộng 35m và lòng tượng 17m. Mỗi tầng đều có bệ thờ “Phật trung hữu Phật” với tổng cộng 21 bức tượng nhỏ. Đứng dưới chân tượng, tôi có cảm giác như mọi muộn phiền đều tan biến, chỉ còn lại sự thanh tịnh và an yên.

Rời Bán đảo Sơn Trà, men theo con đường biển, tôi ghé qua chùa Mỹ Khê, một ngôi chùa được xây dựng từ năm 1902. Tuy không quá hoành tráng nhưng nơi đây lại mang đến một cảm giác gần gũi, ấm cúng lạ thường. Sau lưng Bảo tàng điêu khắc Chăm Pa, bên bờ sông Hàn là chùa An Long, một ngôi chùa cổ kính từ năm 1657, ban đầu có tên Long Thủ. Ngôi chùa này còn lưu giữ tấm bia cổ quý giá từ thời vua Lê Thần Tông, kể về việc xây chùa, đúc tượng Phật của dân làng Nại Hiên. Thật sự là một kho tàng lịch sử giữa lòng thành phố!

Trên con đường Phan Châu Trinh, tôi tiếp tục khám phá chùa Tường Quang (thành lập năm 1898) và chùa Tam Bảo. Chùa Tam Bảo, được xây dựng năm 1953, là ngôi chùa Nam Tông duy nhất tại Đà Nẵng và được coi là tổ đình của Phật giáo Nam Tông Việt ở miền Trung. Kiến trúc của chùa mang đậm dấu ấn Đông Nam Á nhưng vẫn giữ được nét riêng của kiến trúc Việt, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa gần gũi.

Đường Lê Đại Hành dẫn tôi đến chùa Phước Ninh, xây dựng từ năm 1962. Ngôi bảo tháp trên nóc chùa vẫn còn dở dang, nhưng điều đó lại khiến tôi cảm thấy như có một câu chuyện đang chờ được viết tiếp. Ngay phía Nam chùa Pháp Lâm là chùa Bát Nhã, điểm đặc biệt là cổng chùa được trang trí màu trắng tinh khôi. Chùa Bát Nhã, dù nằm giữa phố thị ồn ào, vẫn giữ được sự uy nghiêm và tĩnh lặng, là chỗ dựa tâm linh của nhiều người dân Đà Nẵng. Những buổi cầu an tại đây mang một nét riêng biệt, rất đáng để trải nghiệm.

Cạnh bên, chùa Pháp Lâm hiện lên uy nghiêm, cổ kính. Xây dựng năm 1934, chùa mang kiến trúc đặc trưng Phật giáo Việt Nam với phong cách Á Đông thanh tịnh. Bước vào cổng chùa, tôi ngay lập tức cảm nhận được không khí trong lành, mát mẻ và bình yên. Đây là ngôi chùa lớn nhất Đà Nẵng và là trụ sở của Thành hội Phật giáo thành phố, thật sự là một trung tâm tâm linh quan trọng.

Thay vì đi đường ven biển quen thuộc từ Đà Nẵng đến Hội An, tôi quyết định chọn con đường nội ô thành phố để khám phá những điều mới mẻ. Qua quận Thanh Khê, tôi ghé chùa Thạch Quang (thành lập năm 1964) và rồi đến huyện Hòa Vang, viếng chùa Hòa Phước – một tổ đình đã từng bị tàn phá nặng nề trong chiến tranh và đang được xây dựng lại từ năm 2009. Mỗi ngôi chùa đều mang trong mình một câu chuyện, một dấu ấn thời gian.

Đến Hội An, ngôi chùa đầu tiên tôi ghé là Pháp Bảo, nằm ngay trung tâm đô thị cổ, một Di sản Văn hóa Thế giới. Chùa Pháp Bảo mang đậm phong cách Bắc Tông, điện Phật được bài trí tôn nghiêm với tượng Phật Thích Ca, A Di Đà, Di Lặc cùng Bồ Tát Quan Thế Âm và Đại Thế Chí. Chùa cũng là văn phòng Ban đại diện Phật giáo thị xã Hội An.

Trên trục đường chính của phố cổ, chùa Phước Kiến, hay còn gọi là Hội Quán Phúc Kiến, là một công trình kiến trúc tiêu biểu. Xây dựng từ năm 1697 để thờ thần sông nước và Thiên Hậu Thánh Mẫu, Hội quán này mang đậm dấu ấn giao thoa văn hóa. Cổng Tam Quan, trùng tu năm 1975, được khảm bằng sành sứ tinh xảo, với 3 lối đi mang ý nghĩa “Thiên, Địa, Nhân”. Cánh cửa giữa chỉ mở vào những dịp lễ lớn, cưới hỏi, ma chay, theo quan niệm xưa để tránh sinh khí xấu. Đây thực sự là một không gian văn hóa độc đáo, nơi những người Phúc Kiến định cư ở Hội An tụ họp.

Và không thể không nhắc đến Chùa Cầu, một biểu tượng của Hội An, nơi giao thoa văn hóa Nhật – Hoa – Việt. Chùa dài khoảng 18m, mái ngói âm dương che kín cả cây cầu. Điều đặc biệt là bên trong chùa không có tượng Phật mà thờ tượng gỗ Bắc Đế Trấn Võ – vị thần bảo hộ xứ sở. Chùa Cầu không chỉ là di tích lịch sử mà còn là linh hồn của đất và người Hội An, một mảnh ghép nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai.

Cây cầu đã vắt qua 400 năm lịch sử, trở thành một phần ký ức của mỗi người con sinh ra trên mảnh đất hoài cổ này.

Trên đường trở lại Đà Nẵng để về Sài Gòn, như một cái duyên, tôi bắt gặp chùa Bà Đa đang trong quá trình trùng tu. Ngôi chùa này, tọa lạc tại phường Mỹ An, quận Ngũ Hành Sơn, được xây dựng từ năm 1957. Năm 2010 chùa được đại trùng tu và khánh thành, đến năm 2015 an vị tượng Phật A Di Đà cao 22m. Chứng kiến sự đổi thay của ngôi chùa, tôi càng cảm nhận được sức sống mãnh liệt của Phật giáo tại đây.

Hành trình khám phá những ngôi chùa ở Đà Nẵng và Hội An đã mang lại cho tôi nhiều hơn những kiến thức về kiến trúc hay lịch sử. Đó là những cảm xúc lắng đọng, những câu chuyện về đức tin và sự bình yên trong tâm hồn. Nếu có dịp, bạn hãy thử một lần tìm về những chốn linh thiêng này nhé. 🌸🏞️🍜