Em nhớ như in cái cảm giác chênh vênh khi cùng cô bạn New Zealand chinh phục “Hà Giang loop” huyền thoại. Ai cũng bảo đây là “thánh địa” của dân phượt, nơi cảnh sắc hùng vĩ đến nghẹt thở, nhưng cũng đầy thử thách với những con đèo dốc cao, khúc cua hiểm trở. Đúng là thiên đường cho những tâm hồn mê xê dịch, và em đã sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu đáng nhớ! 🌸

Nhưng mà, cuộc đời phượt thủ đâu phải lúc nào cũng trải hoa hồng. Hôm ấy, trời Hà Giang đổ mưa tầm tã. Con đường đèo vốn đã trơn trượt, dốc đứng lại càng thêm nguy hiểm với vô vàn đá sỏi lởm chởm. Hai đứa cứ thế rúc đầu vào mưa, cố gắng bám trụ trên cung đường dài. Rồi “rầm!”, xe em trượt bánh, ngã nhào xuống vệ đường. Cảm giác lúc đó vừa hoảng sợ, vừa bất lực, chân em cũng bị bầm nhẹ một chút.

Chưa kịp định thần, từ đâu đó, ba bóng người lao ra. Họ là những người dân sống gần đó, chạy đến ngay lập tức để giúp đỡ. Không cần một lời nói, chỉ bằng ánh mắt và hành động, họ đã dựng xe lên, hỏi han xem em có ổn không. Dù rào cản ngôn ngữ là có, nhưng em cảm nhận rõ sự ân cần, lo lắng từ họ. Cái khoảnh khắc ấy, giữa trời mưa lạnh giá, lòng em bỗng thấy ấm áp lạ thường. Em không cần gọi cấp cứu hay cảnh sát, chỉ biết cảm ơn rối rít và ghi nhớ mãi tấm lòng của họ.

Sau khi kiểm tra xe xong xuôi, hai đứa dừng lại ở một cửa hàng nhỏ gần đó, định mua nước rồi cắm trại qua đêm. Nhưng rồi, chiếc xe lại “dở chứng” không đi được nữa. Chính lúc này, một người phụ nữ từ ngôi nhà bên cạnh đã để ý thấy. Cô ấy nhìn bọn em loay hoay, rồi nở nụ cười hiền hậu, mời bọn em vào nhà trú mưa, thậm chí còn cho bọn em ngủ nhờ ở hiên nhà có mái che. Ôi trời, cảm giác nhẹ nhõm như trút được cả tảng đá trong lòng! Không còn phải lo tìm chỗ cắm trại giữa đêm tối và trời mưa nữa rồi.

Em tin tưởng cô ấy hoàn toàn, một phần vì ở vùng hẻo lánh này, con người dường như giản dị và chân thật hơn, một phần vì em đi cùng bạn. Hai đứa em dựng lều ngay ngoài hiên nhà cô, xung quanh có mấy chú chó bầu bạn nữa, thấy an toàn hơn hẳn. Và điều bất ngờ nhất, cả gia đình còn mời bọn em ăn tối cùng!

Bữa cơm tối hôm đó thật giản dị: cơm trắng, thịt heo, rau chân vịt và một bát nước sốt cay cay. Nhưng sao mà ngon đến lạ, ngon bởi hương vị của tình người, của sự sẻ chia mà bọn em sẽ chẳng bao giờ quên được. Dù chân có bầm nhẹ, nhưng em vẫn ngủ một giấc ngon lành trên hiên nhà ấm áp ấy. 🍜

Sáng hôm sau, tụi em chào tạm biệt và cảm ơn gia đình thật nhiều trước khi tiếp tục hành trình. À, cô còn có một quán cà phê nhỏ gần đó, nên tụi em ghé vào ủng hộ một ly trà, một ly cà phê ấm nóng. Chỉ một hành động nhỏ thôi, nhưng đó là cách em bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình.

Thật ra, đây không phải lần đầu tiên em được trải nghiệm lòng hiếu khách của người Việt. Trong suốt 45 ngày lang thang khắp dải đất hình chữ S, từ Hà Nội, Sa Pa, Phong Nha, Đà Nẵng, Hội An, Nha Trang đến TP.HCM, em đã gặp không biết bao nhiêu điều tử tế. Còn nhớ hồi ở Sa Pa, em từng sống cùng một gia đình dân tộc, được họ chỉ cho cách trồng lúa, trồng rau, thậm chí cả dệt vải nữa chứ. Về ẩm thực thì em đã thử đủ món, từ những đặc sản nổi tiếng đến cả món “kén” khách như thịt chuột. Nhưng nói gì thì nói, phở và bún bò vẫn là tình yêu bất diệt của em!

Cứ ngỡ một tai nạn trên đường đèo trơn trượt sẽ là kỷ niệm đáng sợ, nhưng Hà Giang đã biến nó thành một câu chuyện thật đẹp về tình người. Những con người hiếu khách, thân thiện và ấm áp nơi đây đã khiến em càng thêm yêu đất nước Việt Nam này. Nếu bạn cũng là một tín đồ của những cung đường phượt và muốn tìm kiếm những trải nghiệm khó quên, hãy một lần đến Hà Giang nhé. Nơi đây không chỉ có cảnh đẹp hùng vĩ, mà còn có những trái tim nhân ái luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ. 🏞️

Keywords: Hà Giang loop, tai nạn, lòng tốt, phượt Việt Nam, trải nghiệm du lịch