Chẳng ai ngờ, chỉ sau 13 tiếng đồng hồ trên chuyến tàu đêm rầm rì từ Bangkok, rồi thêm 2 tiếng xe bon bon nữa, tôi đã rũ bỏ hoàn toàn cái nóng hầm hập của thành phố náo nhiệt để chìm đắm trong cái lạnh se se của sương sớm Doi Bo. Một cảm giác chuyển mình lạ lùng, như thể vừa bước qua một cánh cửa thời gian, đến một nơi mà mọi thứ chậm lại và dịu dàng hơn hẳn.

Thành phố Bangkok náo nhiệt về đêm với những tòa nhà cao tầng và ánh đèn rực rỡ.

Chuyến tàu đêm từ Nam ra Bắc Thái Lan, quả thực là một hành trình đáng nhớ. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc chạy thục mạng ra ga Hualamphong, sợ lỡ tàu. Nhưng rồi, mọi lo lắng tan biến khi bước lên toa. Ban đầu tôi cứ ngỡ ghế ngồi bình thường, còn “mắng vốn” anh kiểm toa sao chỗ bé tí, ai dè đêm đến, hai chiếc ghế ấy biến hình thành cặp giường tầng êm ái, gọn gàng một cách “ngoạn mục” làm sao! ✨ Ngả lưng trên giường, cảm giác tàu chạy rầm rì đưa mình vào giấc ngủ thật đặc biệt.

Tàu có hẳn toa ăn uống nhé, tha hồ nhâm nhi đồ ăn vặt đến tận 11h đêm mà không lo đói bụng đâu. Sáng tinh mơ, tôi thức giấc khi tàu vẫn đang băng băng qua những miền quê Thái. Ngồi bên ô cửa sổ, cầm ly cà phê nóng hổi, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua như thước phim quay chậm. Đôi khi, một cô bán hàng xách theo cafe gói và nước nóng đi qua, dù giá 50 baht hơi mắc chút (cập nhật…), nhưng tôi vẫn mua để tỉnh táo và tranh thủ chụp vài tấm hình “thần sầu” trên toa tàu ấy.

Khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nhìn từ cửa sổ tàu hỏa, với những cánh đồng và núi non lướt qua.

Rồi cuối cùng, sau hành trình dài, Doi Bo Luang Fio hiện ra, tựa như một phiên bản khác của Đà Lạt xưa. Cái lạnh se se len lỏi qua từng hơi thở, không khí trong lành mát rượi, và những làn sương sớm mờ ảo ôm ấp hàng thông cao vút. Những cây thông ở đây không giống Đà Lạt đâu nhé, chúng cao hơn, thân trơn tuột và mang một vẻ tĩnh lặng rất riêng. Cảm giác bình yên đến lạ thường.

Rừng thông Doi Bo Luang Fio trong màn sương sớm, tạo nên khung cảnh huyền ảo và yên bình.
Một góc khác của rừng thông Doi Bo, với sương mù giăng mắc và những thân cây cao vút, tĩnh lặng.

Doi Bo nằm khuất ở phía Tây Nam Chiang Mai, một vùng quê vắng vẻ. Người dân ở đây hiếm khi nói được tiếng Anh, ngay cả lễ tân khách sạn cũng vậy. Thế là tụi tôi phải “huy động” Google dịch, từ tiếng Anh sang tiếng Thái rồi họ lại dùng app dịch từ giọng Thái sang tiếng Việt. Mất thời gian hơn một chút, nhưng chính cái sự “loay hoay” tìm cách giao tiếp ấy lại thành một kỷ niệm đáng yêu và thú vị vô cùng.

Đêm ở Doi Bo Luang Fio, tôi còn nhớ cảm giác đi dạo giữa rừng thông tối om, chỉ lấp lánh vài ánh đèn ấm áp từ những căn phòng gỗ. Giữa đất Thái mà như lạc vào một thế giới cổ tích nào đó. Thật sự là một trải nghiệm không thể quên. À, một lưu ý nhỏ xíu là khu vực này không có wifi trong phòng đâu nhé, sóng 4G/3G cũng yếu lắm, chỉ có ở khu lễ tân thôi. Đôi khi hơi bất tiện một chút, nhưng cũng là cơ hội để chúng ta tạm rời xa mạng xã hội, tập trung tận hưởng thiên nhiên.

Những căn nhà gỗ ấm cúng giữa rừng thông vào ban đêm, với ánh đèn lấp lánh tạo nên không gian lãng mạn.

Về việc di chuyển, từ Bangkok lên Chiang Mai, tụi tôi chọn tàu lửa giường nằm hạng 2. Chuyến tàu xuất phát từ ga Hualamphong lúc 19:35 và đến Chiang Mai lúc 8:40 sáng hôm sau. Giá vé khoảng 834k/người (cập nhật…). Các bạn có thể đặt qua trippy.vn hoặc 12go.asia nhé. Cá nhân tôi thấy 12go Asia dễ sử dụng hơn và thường có giá tốt hơn. Một mẹo nhỏ là vé online trên 12Go Asia không cần đổi, cứ thế trình cho soát vé là lên tàu được rồi, tránh bị “cò” lừa ở ga nhé.

Một con đường vắng vẻ xuyên qua cảnh quan xanh mát ở Thái Lan, gợi cảm giác tự do của chuyến đi.

Đến Chiang Mai rồi, để đi Doi Bo Luang, tụi tôi đi xe khách của hãng Premprachat. Thực tế không có xe đi thẳng đâu, các bạn phải đi chuyến Chiang Mai – Mae Sariang rồi dặn bác tài cho xuống ở Doi Bo. Nhớ chuẩn bị Google dịch và cử chỉ nhé, bác tài cũng không nói rành tiếng Anh đâu. Giá vé 200 baht/người (cập nhật…), xe chỉ có 11 chỗ thôi. Bạn có thể tìm thông tin và đặt vé qua website của hãng: https://premprachatransports.com/index.php?lang=English (chọn bến đi là Arcade CNX và bến đến là Mae Sariang).

Chỗ ở tại Doi Bo Luang Fio thì tuyệt đẹp luôn. Có 4 loại phòng, giá dao động từ 800 – 2000 baht (cập nhật…), tùy căn 2, 3 hay 4 người. Tụi tôi ở căn cho 4 người với giá 2000 baht. Các bạn cứ xem hình là đủ hiểu nó đẹp thế nào rồi, tha hồ mà lên concept chụp ảnh sống ảo nhé. Đồ ăn sáng ở đây tính 100 baht/người, còn bữa tối là 249 baht/2 người (cập nhật…).

Khi ở ga tàu Hualamphong, nếu có ý định mua vé trực tiếp, hãy cẩn thận với những người “cò mồi” nhé. Họ có thể nói hết vé hoặc tàu trễ để dụ bạn đi xe buýt của họ đấy.

À, sáng sớm khoảng 7h, bác soát toa sẽ gọi bạn dậy để thu dọn giường nằm và trả lại thành bàn ghế đó, nên không ngủ nướng được đâu nha.

Một điều nữa, khi đến nhận phòng khách sạn, đặc biệt là ở những vùng xa xôi, yên tĩnh như Doi Bo, hãy gõ cửa trước khi vào nhé.

Và điều quan trọng nhất: hãy chuẩn bị tinh thần Google dịch và dùng cử chỉ thật nhiệt tình, vì người bản địa ở Doi Bo rất ít khi nói tiếng Anh. Chính những cuộc “giao tiếp không lời” này lại tạo nên những khoảnh khắc đáng yêu và đáng nhớ lắm đó!

Đó, chuyến tàu 13 tiếng ấy tuy dài nhưng lại thú vị vô cùng, mang tôi từ sự hối hả của Bangkok đến với vẻ đẹp mộc mạc, bình yên của Doi Bo, một “Đà Lạt xưa” giữa lòng Thái Lan. Cảm giác như được trở về với những gì thân thuộc mà cũng thật mới mẻ. Chắc chắn bạn sẽ không hối hận khi thử trải nghiệm này đâu. Sau Doi Bo, hành trình của tôi sẽ tiếp tục đến với The Chai Lai Orchid – khu bảo tồn voi đáng yêu nữa.🌸🏞️🍜

Một người phụ nữ đứng ngắm nhìn khung cảnh núi non hùng vĩ, bao la, thể hiện sự thư thái và hòa mình vào thiên nhiên.

Chi phí cho hành trình này của tụi mình khoảng 1tr580k (cập nhật…). Các bạn có thể đọc thêm bài trước của mình về hành trình dạo quanh Bangkok nhé. Chúc các bạn có một chuyến đi thật vui vẻ và nhiều kỷ niệm đẹp!