Đêm Dublin hôm ấy, khi tôi đặt chân đến sân Aviva Stadium, một luồng khí thế hừng hực đã bao trùm lấy tôi. Cả một biển người đổ về, đủ để cảm nhận sự kỳ vọng lớn lao đang cuộn chảy trong không khí. Người Bồ Đào Nha chúng tôi, ai cũng nín thở mong chờ tấm vé World Cup thứ 7 liên tiếp, còn người Ireland thì tràn đầy hy vọng vào một phép màu. Mọi thứ cứ ngỡ như một chuyến phiêu lưu đầy hứa hẹn… ai ngờ lại là một đêm đầy biến cố và cả những nỗi thất vọng đến thắt lòng.
[Ảnh: Toàn cảnh sân Aviva Stadium rực rỡ dưới ánh đèn đêm, trước trận đấu]
Những phút đầu tiên, quả thật đúng như dự đoán, Bồ Đào Nha kiểm soát thế trận, dồn ép liên hồi. Tôi đã thấy Ronaldo, với ánh mắt quyết tâm quen thuộc, tạo ra vài cơ hội ngon ăn. Cả sân vận động như nín thở mỗi khi anh chạm bóng, mỗi đường chuyền, mỗi pha dứt điểm. Tiếc thay, những cú sút hôm ấy lại thiếu đi chút duyên, bóng cứ lướt qua khung thành trong sự tiếc nuối của chúng tôi.
Và rồi, điều không ai ngờ tới đã xảy ra! Phút 17, từ một quả phạt góc tưởng chừng vô hại của Jack Taylor, Liam Scales bật cao đánh đầu trả ngược. Một cái chớp mắt thôi, Troy Parrott đã lao vào như mũi tên, dứt điểm cận thành, mở tỷ số 1-0 cho Ireland! Cả sân vận động như vỡ òa, một tiếng reo hò dữ dội vang lên, còn tôi thì… sốc mất mấy giây. Ireland, họ đã làm được điều không tưởng! 🇮🇪⚽️
[Ảnh: Cầu thủ Ireland ăn mừng bàn thắng đầu tiên, khán đài phía sau bùng nổ]
Cứ tưởng đó là một khoảnh khắc bất ngờ đơn lẻ, nhưng không. Cuối hiệp 1, khi Bồ Đào Nha vẫn đang loay hoay tìm cách gỡ hòa, Ireland lại tiếp tục khiến chúng ta “đứng hình”. Sau khi Joao Felix và Diogo Dalot bỏ lỡ những cơ hội đáng tiếc, Parrott một lần nữa chứng minh cái duyên của mình. Một pha dứt điểm tinh tế ở phút bù giờ, nâng tỷ số lên 2-0. Trời ơi, hiệp một kết thúc trong một cơn ác mộng thật sự! Cả khán đài Bồ Đào Nha chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng reo hò của người hâm mộ chủ nhà vang vọng.
Bước vào hiệp hai, cả đội Bồ Đào Nha dồn lên tấn công như một cơn bão, nhưng hàng phòng ngự Ireland hôm đó quả thật quá chắc chắn và đầy khó chịu. Cứ mỗi lần bóng đến gần khung thành, lại có một cái chân, một cái đầu của cầu thủ Ireland cản phá. Cảm giác bất lực cứ lớn dần trong lòng tôi, khi từng hy vọng nhỏ nhoi lại bị dập tắt.
Và rồi, khoảnh khắc định mệnh đã đến ở phút 61. Một tình huống va chạm giữa Ronaldo và Dara O’Shea trong vòng cấm. Trọng tài Glenn Nyberg đã phải tham khảo VAR. Tôi đã hy vọng, đã cầu nguyện, mong rằng sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng hình ảnh chiếu chậm rõ mồn một: Ronaldo có một pha thúc cùi chỏ vào người đối phương. Thẻ vàng ban đầu bị xóa bỏ, và rồi… một tấm thẻ đỏ trực tiếp! 🔴 Ronaldo rời sân trong sự thất vọng tột cùng. Đây là lần đầu tiên anh bị truất quyền thi đấu trong màu áo đội tuyển quốc gia, một khoảnh khắc thật khó tin và đầy chua xót, để lại khoảng trống mênh mông trong đội hình.
[Ảnh: Ronaldo buồn bã rời sân sau khi nhận thẻ đỏ, ánh mắt thất thần]
Thiếu vắng Ronaldo, Bồ Đào Nha dù nỗ lực đến mấy cũng không thể tạo nên một màn ngược dòng thần kỳ. Tiếng còi mãn cuộc vang lên, tỷ số 0-2 nghiêng về Ireland. Một thất bại đau đớn, khi tấm vé dự World Cup tưởng chừng đã trong tầm tay lại vuột mất một cách đầy kịch tính ngay trước mắt chúng tôi.
[Ảnh: Cảnh các cầu thủ Bồ Đào Nha thất vọng sau trận đấu, hoặc hình ảnh bảng tỷ số cuối cùng]
Thế nhưng, hành trình vẫn còn đó. Bồ Đào Nha sẽ phải chiến đấu trong trận đấu tới với Armenia vào ngày 16/11 (cập nhật: ngày diễn ra trận đấu và đối thủ đã được điều chỉnh dựa trên thông tin thực tế của World Cup 2026), dù không có CR7. Hy vọng vẫn còn, dù giờ đây đã thêm một chút gập ghềnh và thử thách. Còn Ireland? Họ đã sống lại hy vọng, chứng minh không gì là không thể trong bóng đá, và đêm Dublin hôm đó, quả thật là một bản nhạc đầy nốt thăng trầm! 🎶
[Ảnh: Khung cảnh Dublin về đêm, hoặc một hình ảnh mang tính biểu tượng của thành phố]