Khi còn trẻ, có lẽ điều tuyệt vời nhất là đừng tự đặt ra bất kỳ giới hạn nào cho chính mình. Và chuyến đi này của tụi mình cũng vậy đó, mọi thứ cứ đến thật tự nhiên, theo đúng cảm hứng thôi. Mình gọi nó là “chuyến đi phút 89”.
Tụi mình vốn định dành thêm một ngày nữa để lang thang khắp Quảng Bình, ngắm biển rì rào khi nắng đã dịu, cứ ngỡ sẽ chẳng rời đi được. Thế nhưng, con tim đôi khi lại không nghe lời lý trí chút nào! Khi đang lướt mạng bâng quơ, chúng mình chợt tìm thấy một địa điểm mới cực kỳ hay ho. Và thế là, “phụt một cái”, cả bọn quyết định thu dọn hành lý, tạm biệt Quảng Bình thân thương để thẳng tiến ra ga Đồng Hới, đón chuyến tàu đêm ra Hà Nội.
Đây là lần thứ ba mình được trải nghiệm cảm giác đi tàu. Hồi xưa thì là về thăm gia đình, giờ thì mình đi khắp Việt Nam mình 🌸. Bởi vì khi ngồi trên tàu, mình cảm giác như được trở về một miền an yên nào đó, mọi lo toan dường như gói gọn lại trong tiếng thông báo “Đoàn tàu SE01 đang đến ga Đồng Hới, xin quý khách…”
Dựa mình vào ô cửa kính, lắng nghe tiếng “xình xịch” đặc trưng của đường ray, từng khung cảnh cứ thế lướt qua trước mắt. Một chút âm nhạc của Thế Bảo khẽ vang lên trong tai, từng giai điệu, từng câu từ như đánh thức những mảng ký ức chợt ùa về vô thức. “…nhân thế đang cất bước trong vội vã tôi ngồi đây nghe bao bài tình ca…” Mình chẳng ôm đồm mọi thứ, chỉ thỉnh thoảng ghi vội vài ba câu từ vào chiếc note nhỏ, rồi mọi thứ cứ để nó trôi dần đi.
Từng ánh nắng cuối ngày đuổi theo, vươn mình qua ô cửa kính, chuyến tàu băng qua biết bao cánh đồng xanh mướt, ngập tràn mùi cỏ non 🏞️, rồi len lỏi qua từng ngôi nhà ngói đỏ, óng vàng dưới nắng chiều. Từng trạm, từng trạm cứ thế đến rồi lại vụt qua mắt.
Chuyến tàu rồi cũng sẽ đi qua thật nhiều nơi, ánh sáng cũng dần nhường lại cho bóng tối bao trùm không gian, như một quy luật tự nhiên vậy. Không gian cũng dần im lặng, nhường lại cho mỗi người một mảnh riêng. Có đứa ngủ say ngon lành, có đứa lại ôm chiếc laptop làm việc, tiếng tụi trẻ con réo rít vui đùa ở phòng kế bên. Rồi chúng mình cũng sẽ lại đến, sẽ lại đi, giống như chuyến tàu vậy. Đi qua bao nhiêu nơi rồi rốt cuộc cũng trở về.
Cuộc đời rồi cũng sẽ có những chuyến đi “phút 89” như hôm nay, chẳng nằm trong kế hoạch, cứ thích là đi, dù cho ngày mai có ra sao đi nữa. Như bạn, như tôi, và – như – chuyến – đi – phút – 89 này! Hãy cứ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, bạn nhé!