Một ngày An Giang nắng chang chang, tôi lại lang thang tìm về một góc chợ biên giới. Luôn có những điều bất ngờ ở những nơi tưởng chừng quen thuộc, và lần này, An Giang đã tặng tôi một trải nghiệm… khó quên ngay giữa lòng chợ tấp nập.🌸

Giữa đủ thứ âm thanh, màu sắc, một quầy nước bình dân giản dị lại thu hút một hàng dài người đứng chờ. Có gì đặc biệt ở đây nhỉ? Tò mò, tôi tiến lại gần hơn, và rồi… một cảnh tượng khiến tôi phải “nổi da gà” ngay lập tức. Trên những chiếc thau đường, túi trà, vô số… côn trùng đang say sưa vây kín. Thật sự, ai nhìn cũng phải rùng mình!

Thế nhưng, lạ lùng thay, người dân địa phương vẫn xếp hàng dài, kiên nhẫn chờ đến lượt mình, chẳng ai tỏ vẻ khó chịu hay sợ hãi. Cứ như thể, đây là một phần rất đỗi bình thường của cuộc sống nơi đây vậy. Điều này khiến tôi không thể không dừng lại để tìm hiểu cho ra lẽ.

Ban đầu, ai cũng nghĩ đó là ruồi – loài côn trùng mà ta thường gắn liền với sự mất vệ sinh. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, như anh Nguyễn Phương Duy, một vlogger đã ghi lại khoảnh khắc này, chia sẻ, thì ra đó lại là ong. Anh Duy kể, quán nước nằm ở một ngôi chợ gần biên giới An Giang – Campuchia, bán trà đá đường chỉ với 5.000 đồng một bịch. Anh ấy cũng đã thử và khen ngon, dù lúc đầu cũng e dè lắm!

Ong hay ruồi? Câu hỏi này đã gây ra một cuộc tranh cãi khá sôi nổi. Một bên thì kiên quyết không dám thử vì “ong hay ruồi gì bu kín thế kia cũng sợ”, trong khi số khác lại nhẹ nhàng hơn: “Ong đâu có ăn bẩn, ong xuất hiện chứng tỏ môi trường còn tự nhiên”.

Để tìm được lời giải đáp thuyết phục nhất, tôi đã tìm hiểu từ một chuyên gia. Vị chuyên gia này giải thích rằng ong và ruồi có những đặc điểm rất khác nhau: ong có eo thắt rõ rệt, cơ thể phủ lông mịn, bay nhanh và dứt khoát; còn ruồi thì thân trơn bóng, mắt kép lớn và bay chập chờn, thường tìm đến đồ ôi thiu. Việc ong bu vào đồ uống ngọt hoàn toàn là tập tính tự nhiên của chúng để tìm nguồn năng lượng, đặc biệt là khi khan hiếm hoa trong mùa khô.

Quan trọng hơn, chuyên gia cũng nhấn mạnh về nguy cơ truyền bệnh. Ruồi là tác nhân lây truyền nhiều bệnh nguy hiểm, trong khi ong chủ yếu gắn với mật hoa và phấn hoa, ít khi mang mầm bệnh. Tuy nhiên, không thể khẳng định ong hoàn toàn vô hại, chúng vẫn có thể mang vi khuẩn từ môi trường khác.

**Tips nhỏ cho cả người bán và người mua nhé:**

Nếu bạn là người bán hàng, hãy luôn ưu tiên vệ sinh thực phẩm bằng cách dùng nắp đậy, lưới che cho đồ uống và nguyên liệu. Hoặc bạn có thể thử bố trí cây hoa cách xa điểm bán để dẫn dụ ong đi nơi khác, thay vì dùng hóa chất (cập nhật thông tin về phương pháp đuổi côn trùng thân thiện môi trường).

Còn nếu bạn là thực khách mê mẩn ẩm thực đường phố, hãy ưu tiên chọn mua những đồ uống được đậy kín, đảm bảo vệ sinh để yên tâm thưởng thức nhé!

Kết lại, dù ong không nguy hiểm như ruồi, nhưng cảnh tượng côn trùng bu kín quầy nước vẫn tạo cảm giác e ngại về vệ sinh. Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng, ẩm thực đường phố luôn ẩn chứa những nét văn hóa rất riêng, đôi khi thách thức cả những tiêu chuẩn vệ sinh thông thường. Điều quan trọng là chúng ta biết cách tận hưởng và bảo vệ sức khỏe của mình. Hy vọng rằng, với những lưu ý nhỏ, cả người bán và người mua sẽ có những trải nghiệm ẩm thực an toàn và thú vị hơn khi khám phá những điều đặc biệt ở chợ biên giới An Giang. 🏞️🍜