Có những lúc, lòng người chợt chùng xuống, mỏi mệt với những ồn ào, xô bồ của phố thị. Tôi cũng vậy, sau những tháng ngày quay cuồng với deadline và tiếng còi xe, tôi chỉ ước ao được “biến mất” đến một nơi nào đó thật xa, nơi chỉ có tiếng gió rì rào và mùi hương của đất trời. Và rồi, cái khao khát ấy đã đưa tôi về một miền quê nhỏ, nơi tôi tìm thấy những ký ức tuổi thơ êm đềm tưởng chừng đã ngủ quên.
Vừa đặt chân đến, một làn gió mát rượi đã vỗ về lấy tôi, mang theo hương lúa non thoang thoảng. Trước mắt tôi là những cánh đồng xanh mướt trải dài tít tắp, điểm xuyết vài mái nhà tranh đơn sơ ẩn mình dưới rặng tre. Sáng sớm, sương còn lãng đãng vương trên những cọn nước quay chậm rãi, nghe tiếng chim hót líu lo mà thấy lòng mình nhẹ tênh.
Chiều tà, mặt trời buông những tia nắng vàng óng ả xuống dòng sông hiền hòa, tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp đến nao lòng. Cứ thế, tôi dạo bước trên những con đường đất nhỏ, để đôi chân trần chạm vào cỏ mềm, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành mà phố thị xa hoa kia không thể nào có được.
Ở đây, chẳng có những nhà hàng sang trọng hay quán cà phê ồn ào. Thay vào đó, tôi tìm thấy những điều bình dị mà ấm áp đến lạ. Một gánh bún riêu cua nghi ngút khói ngay chợ huyện, tô bún đầy đặn mà giá thì “hạt dẻ” vô cùng, nước dùng ngọt thanh đậm đà khiến tôi xuýt xoa mãi. Rồi những buổi chiều tà, tôi ghé vào một quán nhỏ ven sông, gọi ly nước mía mát lạnh và ngồi ngắm hoàng hôn đỏ rực. Cô chủ quán hiền hậu, hay cười, kể cho tôi nghe bao câu chuyện về cuộc sống nơi đây, những câu chuyện bình dị mà tôi thấy lòng mình chợt thật gần gũi.
Hành trình “chữa lành” của tôi không có lịch trình dày đặc. Mỗi sáng, tôi thức dậy thật sớm, đi bộ ra đồng hít thở khí trời, ngắm nhìn những hạt sương đêm còn đọng trên lá. Tôi còn thử đạp chiếc xe đạp cũ mượn từ nhà homestay, rong ruổi qua những con đường làng, ngang qua những ngôi nhà cổ kính rêu phong. Một buổi chiều, tôi còn được trải nghiệm tát cá cùng người dân địa phương, tay lấm chân bùn nhưng tiếng cười thì giòn tan. Đêm đến, chẳng có tiếng còi xe, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và bầu trời đầy sao, lấp lánh như những viên kim cương khổng lồ. Tôi nằm trên chiếc võng ngoài hiên, để gió đêm luồn qua tóc, và cứ thế thả mình vào giấc ngủ sâu.
🌸 **Tips nhỏ cho chuyến đi của bạn:**
* **Di chuyển:** Từ thành phố lớn, bạn có thể đi xe khách về trung tâm huyện rồi thuê xe máy (khoảng 150k/ngày) để dễ dàng khám phá các ngõ ngách. Nếu đi đông người, thuê xe ô tô tự lái sẽ tiện hơn.
* **Chỗ ở:** Nên chọn các homestay hoặc nhà nghỉ nhỏ do người dân địa phương làm chủ. Họ thường rất thân thiện và có thể chỉ cho bạn những điểm đến thú vị mà ít khách du lịch biết đến. Giá phòng dao động từ 200k-500k/đêm (cập nhật).
* **Thời điểm:** Mùa lúa chín (thường vào khoảng tháng 5-6 hoặc 9-10 tùy vùng) là lúc đẹp nhất để ngắm cảnh. Tránh mùa mưa bão nếu bạn muốn trải nghiệm ngoài trời nhiều.
* **Lưu ý nhỏ:** Nhớ mang theo kem chống nắng, mũ rộng vành và thuốc chống côn trùng nhé!
Chuyến đi về miền ký ức này không chỉ là một kỳ nghỉ đơn thuần, mà còn là hành trình tìm lại chính mình, tìm lại sự bình yên sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi trở về thành phố với một tâm hồn tươi mới, tràn đầy năng lượng và một trái tim biết ơn những điều giản dị. Nếu bạn cũng đang tìm kiếm một khoảng lặng, một nơi để “sạc lại pin”, thì đừng ngần ngại xách ba lô lên và đi. Bởi lẽ, đâu đó ngoài kia, luôn có một miền đất yên bình đang chờ đợi bạn ghé thăm, để kể cho bạn nghe những câu chuyện về sự an nhiên 🌸.