Trong một buổi tối cuối tháng Năm định mệnh ở Hà Nội, khi tôi và gia đình đang tất bật sắp xếp hành lý cho chuyến bay về nước lúc 0h ngày 19/5, bỗng nhiên, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Tim tôi như ngừng đập – cuốn hộ chiếu thân yêu không cánh mà bay! 😱 Cả người bần thần, tôi cố gắng lục lọi ký ức xem mình đã đi những đâu, đã ghé chỗ nào ở Ninh Bình hay ngay tại Hà Nội, nhưng mọi thứ cứ mờ mịt, hoảng loạn xâm chiếm lấy tâm trí. Chuyến bay chỉ còn vài tiếng, mất hộ chiếu đồng nghĩa với việc không thể về nhà.
Mất hộ chiếu và sự hoảng loạn

Trong cái khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, tôi vội vã chạy xuống quầy lễ tân khách sạn ở Hàng Bạc, Hoàn Kiếm – nơi chúng tôi đã lưu trú từ ngày 16/5. Các bạn lễ tân trực đêm, thấy tôi xanh xao, run rẩy và bật khóc nức nở, đã vội vàng trấn an. Tôi biết mình sẽ không kịp chuyến bay đêm đó, và cảm giác bất lực thật sự khủng khiếp.
Nhân viên khách sạn tận tâm

Nhưng điều kỳ diệu đã đến từ chính những con người Việt Nam thân thiện này. Ngay sáng 19/5, chị Nguyễn Thị Hạnh, trưởng bộ phận lễ tân, đã gọi điện ngay cho Đại sứ quán Nhật Bản để hỏi thủ tục. Các nhân viên khác thì không quản ngại khó khăn, đăng tin lên khắp các hội nhóm tìm kiếm, hy vọng mong manh có ai đó nhặt được.

Chúng tôi cũng đã báo cho người dẫn đoàn ở Ninh Bình, nơi gia đình tôi vừa có chuyến tham quan đẹp như tranh vẽ. Dù nhận được tin buồn là không có thông tin gì, nhưng một tia hy vọng vẫn le lói. Từng phút trôi qua, hy vọng càng lụi tàn dần. Chiều 19/5, khi chỉ còn chưa đầy 10 tiếng nữa là đến giờ bay, tôi đã chấp nhận số phận, chấp nhận việc mình phải ở lại Hà Nội để chờ làm lại hộ chiếu mới.
Phong cảnh Ninh Bình đẹp như tranh vẽ

Thế rồi, một cuộc điện thoại lạ reo lên, số điện thoại Việt Nam! Đầu dây bên kia, một giọng nói xa lạ nhưng ấm áp cho biết đã nhặt được cuốn hộ chiếu của tôi tại một quán ăn nhỏ ở Ninh Bình – đúng là quán mà gia đình tôi đã ghé qua! Cảm giác lúc đó như vỡ òa, nước mắt cứ thế tuôn rơi vì hạnh phúc và bất ngờ.

Chị Hạnh đã nhanh chóng sắp xếp để người nhặt đồ gửi hộ chiếu theo xe khách lên Hà Nội, hẹn trước 20h để tôi kịp chuyến bay. Và rồi, một lần nữa, phép màu lại đến! Khoảng 18h cùng ngày, cuốn hộ chiếu đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi ôm chầm lấy chị lễ tân, bật khóc nức nở, cảm ơn không biết bao nhiêu cho đủ. Đến cả các bạn nhân viên khách sạn cũng rơm rớm nước mắt vì mừng cho tôi. Cả nhà tôi đã kịp lên chuyến bay đúng kế hoạch, không chậm trễ một giây nào!
Cuốn hộ chiếu đã trở về

Sau chuyến đi đầy kỷ niệm (và một chút “thót tim” này), khi về đến Nhật Bản, tôi đã ngay lập tức để lại đánh giá 10/10 trên ứng dụng đặt phòng, cùng lời cảm ơn chân thành đến toàn bộ đội ngũ nhân viên khách sạn. Em trai tôi, Kenta, cũng đã viết những dòng cảm động về sự chân thành và nhiệt tình của họ: “Điều tôi ấn tượng nhất là sự chân thành của toàn thể nhân viên. Khi một thành viên trong gia đình tôi bị mất hộ chiếu, họ hỗ trợ chúng tôi rất chu đáo. Lúc tìm thấy món đồ, mọi người đều cùng nhau ăn mừng. Thậm chí một số nhân viên còn bật khóc. Do chuyến bay của chúng tôi là buổi đêm nên khách sạn còn giữ giúp hành lý và cho sử dụng phòng tắm.”

Thật sự, chuyến đi này đã cho tôi thấy một Việt Nam không chỉ đẹp về cảnh sắc 🏞️ mà còn giàu tình người. Những con người ở đây đã biến một sự cố đáng sợ thành một kỷ niệm ấm áp, khó quên. Nếu bạn đang lên kế hoạch cho một chuyến đi, đừng ngần ngại đến Việt Nam nhé! Hãy tin tưởng vào sự tử tế và lòng hiếu khách của người dân nơi đây. ✨🌸
Nụ cười và lòng hiếu khách của người Việt