Ấp ủ về Huế đã lâu lắm rồi, một thành phố cổ kính, trầm mặc với bao nhiêu điều muốn khám phá. Mình vẫn luôn mơ về những con đường rợp bóng cây, những kiến trúc rêu phong và dòng Hương Giang êm đềm. Thế rồi, cuối tháng 10 này, mình cùng hai cô bạn thân quyết định xách ba lô lên và đi, sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu ở cố đô. 🌸

[Chèn ảnh: Một góc Huế bình yên, cổ kính]

3 ngày ở Huế, bọn mình đã lên một “list” dài dằng dặc những nơi cần đến, những món ngon phải thử. Nhưng ai ngờ đâu, chuyến đi ấy lại trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác, một kỷ niệm chẳng thể nào quên trong đời mình, một câu chuyện mà giờ đây nghĩ lại vẫn thấy vừa thương vừa buồn cười.

Ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên, “kịch bản” đã chệch khỏi dự tính ban đầu. Chiếc máy bay cất cánh từ Hà Nội, mang theo sự háo hức của cả bọn, nhưng thời tiết xấu đã khiến nó không thể đáp xuống sân bay Phú Bài. Cuối cùng, bọn mình phải hạ cánh ở Đà Nẵng, rồi lại được hãng hàng không đưa xe về Huế. Tối mịt, khoảng 5 giờ chiều, cả nhóm mới đặt chân được đến homestay nhỏ xinh giữa lòng thành phố. Dù hành trình khá dài và mệt mỏi, nhưng cái háo hức muốn khám phá Huế vẫn cứ rạo rực trong tim, dù ngoài kia trời đã bắt đầu lất phất mưa.

[Chèn ảnh: Homestay nhỏ xinh nơi bọn mình nghỉ chân ở Huế]

Sáng hôm sau, ngày 27/10, trời đổ mưa như trút nước, không ngớt một phút giây nào. Mưa xối xả, ào ạt, không một dấu hiệu dừng lại. Cả thành phố Huế chìm trong biển nước mênh mông, ngập đến ngang người ở nhiều nơi. Cảnh tượng thật sự choáng váng! Nhưng “team” mình vẫn quyết tâm, khoác áo mưa, lội bì bõm đi thăm Đại Nội. Khung cảnh lúc đó thật sự là “có một không hai”, như một bức tranh vừa lạ lẫm vừa huyền ảo. Nước ngập sâu đến mức, đến cổng Đại Nội, bọn mình không thể vào trong. Chỉ kịp đứng ngoài, chụp vài ba tấm ảnh “lịch sử” giữa dòng nước lũ, ghi lại khoảnh khắc “phiêu lưu” có một không hai này, rồi lại lội về. Nhìn dòng nước lũ cuồn cuộn chảy, len lỏi vào từng ngõ ngách, mình thấy thương Huế ghê. 💔

[Chèn ảnh: Cổng Đại Nội Huế giữa biển nước lũ mênh mông]
[Chèn ảnh: Cả nhóm mặc áo mưa, lội bì bõm chụp ảnh trước Đại Nội]

Trên đường về, lại nhận được tin báo từ anh chủ homestay rằng chỗ bọn mình ở đã mất điện. Điện thoại thì sắp cạn pin, lo lắng đủ đường. May mắn sao, bọn mình tìm được một quán cà phê lớn gần trung tâm, sạc nhờ và ngồi trú mưa, nhìn ra đường phố ngập nước. Danh sách dài dằng dặc món ngon Huế đã chuẩn bị từ trước, nào bún bò, nào bánh bột lọc, chè hẻm… tất cả đều phải xếp lại. Các hàng quán đều đóng cửa im ỉm vì mưa lũ, thế là bữa tối hôm ấy, “đặc sản” của bọn mình là mì gói và nước uống mua vội ở tiệm tạp hóa. Một trải nghiệm “ẩm thực” nhớ đời giữa mùa lũ, vừa buồn cười vừa ấm áp khi cả lũ quây quần bên nhau ăn mì! 🍜

[Chèn ảnh: Một góc quán cà phê nơi bọn mình trú mưa và sạc điện thoại]
[Chèn ảnh: Bữa tối “sang chảnh” với mì gói và nước suối giữa mùa lũ]

Thấy tình hình mưa lũ ngày càng căng thẳng, bọn mình bắt đầu lo lắng cho chuyến bay về Hà Nội vào tối 28/10. Liệu có thể ra sân bay không, đường có ngập hết không? Thế là sáng hôm đó, cả nhóm quyết định phải tìm cách ra sân bay sớm nhất có thể.

Từ tầng 3 của homestay, mình nhìn thấy một chiếc xuồng nhỏ lướt qua trên dòng nước ngập ngay bên dưới. Không chần chừ, mình vội vã gọi với theo, ngỏ ý đi nhờ. Thật may mắn, người lái xuồng nhiệt tình đồng ý, đưa bọn mình ra đến một cây cầu có mực nước nông hơn. Từng chút một, bọn mình di chuyển, cảm thấy như đang trong một cuộc “di tản” vậy.

[Chèn ảnh: Khung cảnh phố phường Huế ngập nước nhìn từ homestay]
[Chèn ảnh: Chiếc xuồng nhỏ đang đưa khách lướt trên dòng nước phố phường]

Ở đó, giữa lúc đang hoang mang không biết tìm taxi kiểu gì để ra sân bay vì đường quá ngập, thì người lái xuồng tốt bụng chỉ cho bọn mình thấy một chiếc công nông của người dân địa phương đang tiến đến. Mình đánh liều hỏi thăm xem có thể đi nhờ ra sân bay không. Anh lái xe công nông tốt bụng nói anh đang tiện đường ra khu vực gần sân bay nên cứ lên đi, không chút ngần ngại. Lúc đó, công nông chính là “vị cứu tinh”, là phương tiện duy nhất có thể vượt qua những con đường ngập sâu mà taxi phải “bó tay”. Cả nhóm ngồi trên chiếc công nông, giữa dòng nước xiết, hành lý ướt sũng, nhưng trong lòng thì tràn ngập niềm hy vọng và cảm kích. 🙏

[Chèn ảnh: Chiếc công nông màu xanh đang vượt qua đoạn đường ngập sâu]
[Chèn ảnh: Hình ảnh cả nhóm ngồi trên chiếc công nông cùng hành lý]

Chuyến đi công nông ấy dài khoảng 15km, nhưng trong lòng mình thì xen lẫn sự lo lắng liệu có kịp chuyến bay không và cả một niềm cảm kích vô bờ với lòng tốt của người dân nơi đây. Mặc dù chuyến bay phải đến 9 giờ tối mới cất cánh, nhưng cả bọn vẫn rất sợ bị trễ. May mắn thay, anh lái công nông cứ thế bền bỉ vượt qua từng đoạn đường ngập sâu, đưa bọn mình đến tận cửa nhà ga sân bay.

Lúc đến nơi, bọn mình hỏi tiền công, nhưng anh ấy một mực không nhận. Anh chỉ cười hiền và nói: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ mấy đứa thôi!” Mình xúc động quá, lòng ấm áp vô cùng. Mình lén để chút tiền vào túi anh như một lời cảm ơn chân thành, dù biết anh có lẽ sẽ không nhận đâu. Tình người Huế ấm áp đến lạ!

[Chèn ảnh: Sân bay Phú Bài với vẻ yên bình sau hành trình gian nan]

Cuối cùng, bọn mình đến sân bay khá sớm, ngồi chờ đến giờ lên máy bay và trở về Hà Nội an toàn vào tối muộn. Dù chuyến đi không thể khám phá hết những danh thắng, không được thưởng thức trọn vẹn đặc sản Huế như dự tính, nhưng những kỷ niệm về sự giúp đỡ nhiệt tình, lòng hiếu khách, và đặc biệt là lòng người ấm áp của người dân nơi đây đã khiến nó trở thành một chuyến đi “bão táp” mà đáng nhớ cả đời.

Trên đường về, mình vẫn nhận được điện thoại hỏi thăm của anh chủ homestay, hỏi han tình hình di chuyển có ổn không, đã về nhà an toàn chưa. Giữa những ngày mưa lạnh của Huế, những cuộc điện thoại hỏi thăm ấy thật sự làm ấm lòng mình biết bao. Người Huế nồng ấm và nhiệt thành quá! Chắc chắn rồi, bọn mình sẽ quay lại Huế vào một ngày nắng đẹp không xa, để được trọn vẹn khám phá cái vẻ đẹp dịu dàng và lòng người tuyệt vời nơi đây! 🏞️ Mình tin rằng Huế sẽ luôn là điểm đến đáng yêu trong trái tim mình.